dimanche 23 juin 2013

Lá Thư Cuối Cùng

Đức nhớ lại một câu chuyện cảm động có thật, đã đọc lâu lắm rồi, xin gởi đến các bạn đọc và suy nghĩ...





Một lần trên xa lộ, tôi thấy một nhóm cảnh sát hoàng gia Canada và vài người công nhân đang tháo gỡ phần còn lại của một chiếc xe tải bị mắc kẹt bên vách đá. Tôi đậu xe lại, nhập vào nhóm tài xế xe tải đang lặng lẽ quan sát đội công nhân.

Một cảnh sát bước lại chỗ chúng tôi chậm rãi nói: "Rất tiếc, người tài xế đã chết khi chúng tôi phát hiện ra anh ta. Có lẽ anh ấy bị lạc tay lái trong lúc trời có bão tuyết hai ngày trước đây. Thật khó để nhận ra người bị nạn nếu chúng tôi không may mắn thấy ánh nắng phản chiếu từ kính chiếu hậu". Viên cảnh sát lắc đầu buồn bã, rút trong túi áo khoác một lá thư: "Đây này, các anh nên đọc cái này. Tôi đoán anh ấy đã sống được khoảng hai giờ trước khi chết vì lạnh".

Tôi chưa bao giờ thấy cảnh sát khóc. Tôi nghĩ họ đã thấy quá nhiều cái chết và chứng kiến nhiều cảnh tượng hãi hùng nên họ không còn cảm giác gì trước những việc tương tự. Nhưng viên cảnh sát ấy đã lau nước mắt và đưa tôi lá thư. Đọc thư, tôi cũng như những người tài xế khác, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ giấu những giọt nước mắt, trở về xe của mình.

Những từ ngữ trong thư như nung cháy tôi. Và sau nhiều năm, nó vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ, như thể tôi đang cầm nó trước mặt. Tôi muốn chia sẻ lá thư đó với bạn, bạn bè của bạn và gia đình của họ.

Thư của Bill, tháng 12 năm 2000

"Vợ yêu quý của anh,

Đây là lá thư mà không người đàn ông nào muốn viết. Nhưng anh cũng đủ may mắn khi có một ít thời gian nói lên những gì anh đã quên nói nhiều lần trước đây.

Anh yêu em, em yêu ạ. Em đã từng nói đùa rằng anh yêu chiếc xe tải còn hơn cả yêu em bởi vì anh dành nhiều thời gian cho nó quá! Anh yêu cái khối sắt này vì nó cần cho chúng ta. Nó chứng kiến anh vượt qua những nơi khó khăn, những giờ khó nhọc. Anh đã có thể luôn kỳ vọng vào nó trên những chuyến hàng xa và nó luôn mau chóng giúp anh hoàn thành công việc. Nó không bao giờ làm anh thất vọng. Nhưng em có biết rằng anh yêu em cũng bởi những lý do đó. Em cũng đã chứng kiến anh vượt qua những thời khắc khó khăn.

Anh nhớ anh đã than phiền về chiếc xe cũ kỹ vậy mà anh không nhớ em cũng từng than thở khi mệt mỏi trở về nhà. Anh quá lo nghĩ đến những rắc rối của mình đến nỗi không nghĩ gì đến em. Anh nghĩ về những thứ em đã phải từ bỏ vì anh: quần áo, du lịch, tiệc tùng, bạn bè... Em đã không bao giờ trách móc và vì lý do nào đó anh đã không bao giờ nhớ cám ơn em. Khi anh ngồi uống cà phê với bạn bè, anh luôn nói về chiếc xe và những khoảng tiền sửa chữa nó. Anh nghĩ anh đã quên mất em là người bạn đời của anh.

Sự hy sinh và phấn đấu của em cũng nhiều như việc anh cố gắng để có được một chiếc xe mới. Anh rất hãnh diện về chiếc xe này và anh cũng rất hãnh diện về em. Nhưng anh chưa bao giờ nói với em điều đó. Anh cho đó là điều dĩ nhiên em đã biết. Nhưng nếu anh dành nhiều thời gian với em thay vì để chùi rửa, lau bóng chiếc xe thì anh đã có thể nói những lời thật lòng mình với em.

Nhiều năm tháng qua, trong những lần rong ruổi trên đường, anh biết những lời cầu nguyện của em luôn theo anh. Nhưng lần này những lời đó không đủ. Anh đang đau quá. Anh đang trên chặng đường cuối cùng. Và anh muốn nói lên những điều mà lẽ ra anh phải nói nhiều lần trước đây. Những điều bị lãng quên vì anh quá quan tâm đến chiếc xe và công việc.

Anh đang nghĩ đến những ngày kỷ niệm của hai đứa hay ngày sinh nhật đã bỏ lỡ, cả những vở kịch, những trận đấu hockey của các con mà em phải tham dự một mình vì anh đang đâu đó trên đường. Anh đang nghĩ về những đêm em cô đơn và nghĩ đến anh đang ở đâu, công việc như thế nào. Anh đang nghĩ về những lúc anh muốn gọi cho em chỉ để nói lời chúc ngủ ngon nhưng vì lý do gì đó lại tiếp tục chạy xe. Anh nghĩ về những giây phút thanh thản, yên lành khi nghĩ đến em cùng các con. Những bữa cơm gia đình em dành nhiều thời gian để chuẩn bị và tìm nhiều lý do để giải thích với các con vì sao anh không ăn cùng. (Vì anh đang bận thay dầu cho xe, anh đang bận sửa xe, anh đang ngủ vì buổi sáng anh phải đi sớm,...). Luôn luôn có một lý do nào đó! Khi chúng ta lấy nhau, em không biết thay bóng đèn, nhưng chỉ hai năm sau em đã có thể sửa lò sưởi những khi trời bão trong khi anh đang chờ dỡ hàng ở Florida.



Anh đã phạm nhiều sai lầm trong đời nhưng nếu nói anh chỉ có một lần quyết định đúng, anh nghĩ đó là khi anh hỏi cưới em.

Cơ thể anh đang đau. Nhưng tim anh thì đau hơn nhiều. Em không có mặt lúc anh ra đi, lần đầu tiên từ khi chúng ta có nhau. Anh thật sự thấy cô đơn và sợ hãi. Anh cần em nhiều lắm và anh biết đã quá trễ rồi. Anh nghĩ thật là tức cười, bây giờ tình yêu của anh thì đang ở xa anh ngàn dặm còn khối sắt vô tri đã sai khiến cuộc sống của anh nhiều năm nay thì đang ở đây. Nhưng anh cảm thấy em đang ở cạnh. Anh có thể cảm nhận tình yêu của em, trông thấy khuôn mặt em. Em đẹp lắm, có biết không? Anh nghĩ gần đây anh không nói với em điều đó dù em vẫn rất xinh đẹp.

Hãy nói với các con rằng anh yêu chúng rất nhiều . Anh sợ phải ra đi quá nhưng giờ phút đó đã đến rồi em yêu ạ. Anh yêu em rất nhiều. Hãy nhớ chăm sóc bản thân và luôn nhớ rằng anh đã yêu em nhiều hơn bất cứ cái gì trên đời. Anh chỉ quên không nói với em điều đó mà thôi.

Anh yêu em!

Bill."


"...Nếu bạn đang chờ đến ngày mai, tại sao lại không thực hiện mọi thứ ngay trong ngày hôm nay? Bởi nếu ngày mai không bao giờ tới, bạn sẽ phải hối tiếc rất nhiều vì đã không dành những giây phút hiếm hoi còn lại để sẻ chia một nụ cười, một cái ôm...

...Hãy giữ những người mà bạn thật sự yêu thương trong vòng tay của mình, thì thầm vào tai họ, nói với họ rằng bạn yêu thương họ nhiều như thế nào..."



Đức.

 Nguồn : theo The chicken Daily Soup






11 commentaires:

  1. Đọc lá thư nầy tôi không buồn, không khóc mà tôi thương cho người vợ của ông tài xế nầy, chuyện quá muộn ông viết ra để làm gì? để làm đao lòng người ở lại vì chính những dòng chữ nầy sẽ ghi khắc trong tâm người còn lại, tôi thây ông "ích kỷ" vì ông vẫn còn muốn bà vợ luôn mãi nghỉ đến ông vì ông không màn đến vợ khi còn sống
    Đó là ý nghĩ của tôi, nhưng đó cũng là môt bài học cho chúng ta: Đừng chờ đến ngày mai, những gì mình thực hiện được ngày hôm nay? Bởi nếu ngày mai không bao giờ tới, bạn sẽ phải hối tiếc rất nhiều...
    Lan

    RépondreSupprimer
    Réponses
    1. Chi Ngoc Lan noi rat la dung!

      Supprimer
    2. Thua Chi Ngoc Lan.Phan nhieu,cap mat cua chung ta nhin thay nhung gi truoc mat,rat hiem khi cap mat quay tro lai de nhin thay nhung gi trong co the nay,thu Chi a.Xin chao tham Chi kha ai.

      Supprimer
  2. Nguyen-thanh-Doan24 juin 2013 à 11:31

    Thói-thường người-ta hay quên những gì có trong hiện-tại và hay mơ-ước những gì sẻ có trong tương-lai ! Nôm-na người -ta hay nói là " đứng nuí nầy lại trông núi nọ " ! Cái gì ở ngoài tầm tay bao-giờ cũng đẹp ?! Có biết bao những câu chuyện thương-tâm đã xảy ra quanh vấn-đề này mặc dù cũng biết bao lời khuyên-nhủ " đừng thả mồi bắt bóng " nhưng đời vẩn cứ luôn tái-diễn những mảnh đời éo-le như thế !?
    Chuyện gì cũng thế , cũng đều có "cái giá phải trả " của nó . "Ở lành thì gặp hiền " hay " gieo thì gặp bảo " v...v...sau cùng là hai chử " nhân-quả " trong nhà Phật đủ nói lên những hậu-quả chúng-ta làm trong hiện-tại !
    Mong rằng Lá Thư Cuối Cùng của Đức viết lại nhưng cô- động , giúp chúng-ta thêm một bài học , một lời-khuyên mà chúng-ta đôi khi quên lãng trong cuộc sống " máy-móc " hiện-tại !
    Đoàn.

    RépondreSupprimer
    Réponses
    1. Chao tham Chi.Loi binh luan cua Chi lam Em nho den cau mà cac nha hài kich thuong cham chich ;(Nhin thay vo nguoi mà ham,vè nhà thay vo minh thi muon thua linh bat/)Em that ngan qua trong hoan canh nay.Su that luon luon la vay.Thoi thi co gang chap tay niem PHAT,doi duyen lanh den roi thi phat quy y cho chac an,khong con luan hoi nua.Cung yen tam de khoi phien ha den loi xom vi noi niu son chao bay lung tung.Em chào Chi nhé.

      Supprimer
  3. Sao q có vẽ bi quang quá vậy.
    Cho hỏi tí nhé q có lập gia đình không? chắc bị "traumatisé" quá rồi đó.
    Đâu phải gia đình ai cũng vậy, rất nhiều gia đình có hạnh phúc và lo lắng cho nhau và bài đọc phía trên là để nhắc nhở cho những người quên hay là không nghĩ tới để đừng hối tiếc khi ngày mai không tới, chớ đâu có mấy màng như q nói đâu.
    Lạc quang lên chớ.
    Lan

    RépondreSupprimer
  4. A Di Đà Phật.
    Lan ơi ! Tôi cũng rất đồng-ý với Lan .
    Tôi cũng xin nói lên chút ý-nghỉ của tôi về "Lá thư của người tài-xế " Thực buồn cho người vợ( có lẻ cái nghiệp của Bà) Thực đáng tiếc , đáng thương cho ngườitài-xế !
    Có lẻ trong mỗi người chúng-ta , ai-ai cũng có những giây-phút, những lúc nào đó vì vô-tình hay vì nhút-nhát hay vì thầm-kín hay vì một sự đam-mê bồng-bột, đeo-đuổi ...theo đuổi sở-thích cá-nhân của mình mà quên hẳn đi những người thân-thương bên cạnh, trong lúc họ đang cần sự săn-sóc che-chở , đang chờ đợi một lời nói thương-yêu trìu-mến...
    Có lẻ chúng-ta đã quên hẳn làchúng-ta chỉ là những khách-trọ qua đường , gặp-gở nhau đây rồi môt ngày nào đó cũng phải chia tay nhau ra đi , tiếp-tục đơn-độc cuộc hành-trình với nghiệp-lực của mình đả tạo ra trong hiện-tại và trong quá-khứ .
    Nếu người vợ của ông tài-xế đọc lá thư của ông ấy , bà ấy sẻ nghỉ sao ? Chắc bà cảm-động lắm , sẻ tha-thứ , thông-cảm cho sự hờ-hủng , lạnh-nhạt ... trong tình-cảm của bà dành cho ông trong sự mòn-mỏi thao-thức của bà , nhưng có-lẻ bà nghỉ đã muộn rồi !
    Có lẻ đây là một bài học đáng giá để chúng-ta suy-ngẫm .
    Hảy trân-quý những gì đang ở trong tầm tay của mình, hảy bằng lòng biết đủ với những gì mình đang có, đừng " thả mồi bắt bóng" , đừng mơ-mộng hảo-huyền...
    Hảy cho nhau những lời nói dịu-dàng cảm-thông, những sự chăm-sóc dù rất nhỏ-nhặt tầm-thường . Tại sao chúng-ta không đối xử như thuở ban đầu mới quen biết ? Vì sự thật phủ-phàng , vì lòng người thay đổi ???
    Hảy để cho những người còn lại , nhứt là người bạn đời đã đi suốt đoạn đường , đã từng chia-sẻ bao-nhiêu thăng-trầm , biến-đổi , vui ít buồn nhiều... của kiếp sống tạm-bợ khổ-đau nầy ...một nụ cười thương-tiếc , một kỷ-niệm nhẹ-nhàng thanh-thoát, một niềm vui nho-nhỏ ấm-áp ..dù chỉ thoáng qua trong giây-phút như được nghe tiếng chim hót vào buổi sáng tinh-sương , hay nhìn một đóa hoa dại vừa hé nở bên vệ đường sỏi đá ...để chúng-ta không có gì hối-tiếc ân-hận , ray-rức , khắc-khoải như " người tài-xế đáng thương" kia !
    Xin cảm-ơn tất-cả .
    D.T

    RépondreSupprimer
  5. Những lời bình luận của D.T (?) rất trọn vẹn.
    Lan

    RépondreSupprimer
  6. Bác D.T.

    Đức thật ngưỡng mộ những dòng chữ tuyệt vời của Bác.
    Lời của Bác tựa như những tiếng chuông ngân nga tràn đầy thi vị trong một bầu trời hỗn loạn, hơn ngàn bài ca nhắc nhở chúng ta sớm thức tỉnh để bắt đầu hé mở những cánh cửa giải thoát của tâm hồn cho chính mình.

    Đọc những dòng chữ đẹp, như đã nghe được những tiếng chim hót vào bình minh, thấy được những hoa dại vừa hé nở ... như Bác nói trong bài,

    ...và bây giờ thấu hiểu thêm được giá trị và ý nghĩa của tấm lòng hướng thiện thật lớn lao của Bác.

    Biết thức tỉnh, biết rằng vượt lên chính mình là chuyến hành trình khó khăn nhất …

    Thì những dòng chữ đó, những tiếng chuông đó, là những gì mọi người chúng ta mãi mãi khắc khoải đi tìm trong cuộc sống.

    Đức đã kính phục một người có nhân cách và nhiều lòng nhân ái như Bác.

    Bây giờ, đọc những lời của Bác, Đức lại thấy được thêm một tấm lòng nội tâm thật giàu tình cảm…

    Hôm nay, Đức này .. xin Tâm Phục Khẩu Phục…

    Đức

    RépondreSupprimer
  7. Khi đọc những dòng chữ viết của D.T, mình nói với anh Oanh rằng: người viết bình luận nầy chắc là người tu vì mình đọc và nhận thấy người nầy phân tiết rất trọn vẹn, lời lẽ thật hay và đạo đức.
    Bây giờ biết ai rồi thì mình càng kính phục, cũng như Đức, mình kính phục một người có nhân cách và nhiều lòng nhân ái như chị D.T.
    Hy vọng sẽ đọc được nhiều lời viết đầy tình thương của chị.
    LAN

    RépondreSupprimer