vendredi 7 juin 2013

Cảm Nghĩ của tôi ... ( Đức )



 

Hôm nay trong một bài viết đặc biệt này, Đức xin ghi lại những cảm nghĩ của mình về bài viết « sự linh thiên của chùa Liên Hoa » nói riêng và sự tin tưởng, nói chung…




Cuộc đời của chúng ta là một con tàu…



Chúng ta đi trên con con tàu với nhau một khoảng đường đôi khi ngắn, đôi khi dài… Trong cuộc hành trình này, lâu lâu có một vài người lên tàu, rồi cũng có năm ba người từ giả xuống tàu.
Trên con tàu này, tất cả chúng ta không phải là hành khách, mà là thủy thủ.
Bởi vì vậy chúng ta cần giúp đở, chia sẽ niềm vui, nổi buồn vời nhau. Nhắc nhở cho nhau những lời khuyên, dặn dò và trao đổi với nhau những kinh nghiệm tốt của đời.
Cũng vì vậy mà Đức đã muốn chia sẽ những cảm nghĩ trong lòng mổi khi đến chùa Liên Hoa và nhất là khi đón nhận thấy những sự linh thiêng qua những bài mới được đăng lên trang web của chùa.

Trước những hình ảnh thật sự lạ kỳ, thì mỗi người chúng ta khi nhìn những hình ảnh đó sẽ có một quan niệm riêng, tự đặt cho mình một câu hỏi riêng mà chỉ có chính mình mới trả lời được mà thôi…
Đức cũng chẵng bao giờ có ý định thuyết phục một ai.
Niềm tin cũng như là tình thương
Không ép buộc ai cho.
Không ép buộc ai nhận được.
Không đòi hỏi, không ăn xin được.
Nó chỉ xuất phát một cách tự nhiên từ trong thâm tâm của mọi người mà thôi.
Đối với người đã sẵn có niềm tin, họ không cần môt câu nói nào, một hình ảnh nào hay một sự chứng minh nào thêm nữa.
Trái lại, người không có sự tin tưởng một chuyện gì đó, hay không muốn tin tưởng, dầu có dùng thời gian nguyên một đời người cũng chẵng bao giờ thuyết phục được họ.
Thuyết phục làm chi ? vừa là không cần thiết và vừa là công dã tràng mà thôi.

Theo Đức, cho người đọc, sự tin hay không tin, không quan trọng.
Quan trọng là người viết ra, vì sao phải viết ra, vì sao phải nói lên cảm nghĩ đó ?


Trời cho ta hai cánh tay…



Một cánh tay để giúp chính bản thân của chúng ta, để giúp cho chính mình…
Còn cánh tay kia, là để giúp cho người khác…
gánh vác giùm họ, chia sẽ kinh nghiệm và cảm nghĩ với họ. Vì vậy có chuyện gì hay, có chuyện gì tốt, thì chúng ta nên chia sẽ.
Chia sẽ rồi có nhiều người vui vẻ nhận lấy, nhưng có thể cũng có nhiều người thì không.


Khi đã qua cơn mưa thì mới thấy cầu vồng muôn màu.


Nhiều người đến với chùa, với Phật ngay từ lúc đầu.
Nhiều người mới thức tỉnh khi họ đi vào một sự khổ sở lớn trong đời hay một giai đoạn khó khăn, buồn phiền, thất vọng tột đỉnh.
Đến lúc đó họ mới kêu Phật.
Và Phật sẽ luôn luôn đến với họ.

Thì bây giờ, làm sao khi ta chia sẽ với họ mà họ không chịu tin, không chịu nhận ?
Chỉ còn thời gian mà thôi, thời gian có thể sẽ có câu trả lời.
Thời gian … hay là một cơn mưa lớn sẽ đến.
Khi họ đã bị ướt lạnh dưới cơn gió, giọt mưa thì họ mới thấy sự ấm áp của ngọn lửa tình thương.
Họ có trải qua cơn mưa, họ có thấm thía từng giọt mưa chảy trên người của họ như những giọt nước mắt chảy ra từ lòng mắt…
Thì họ mới thấy được những cầu vồng rực rỡ muôn màu.
Không có cơn mưa lớn thì sẽ không có cầu vồng.
Không có lạnh lẽo cô đơn thì sẽ không bao giờ hiểu và cảm nhận được sự ấm áp.


Tặng cho anh một đóa hoa hồng…



Tặng cho em, cho chị, cho bác , cho cô…

Có người sẽ thấy vui và sung sướng khi nhận được món quà này.
Có người sẽ trầm trồ trứớc nét đẹp vô tư của loài hoa hồng.
Có người sẽ say mê thưởng thức mùi hương tuyệt vời của nụ hoa đẹp.
Nhưng tiếc thay …cũng sẽ có những người chỉ thấy được gai nhọn của cành hoa hồng mà thôi.

Chỉ một món quà tặng với tất cả tấm lòng mình, mà có nhiều cách đón nhận.
Không tùy người cho, chỉ tùy người nhận mà thôi …


Giọt máu chảy từ trái tim của tất cả chúng ta chỉ có một màu đỏ mà thôi…


Cho dù ta là người giàu sang phú quý hay người nghèo, kẻ ngu, người lành hay kẻ dữ, cũng cùng một màu máu đỏ mà thôi.

Nhưng cái khác biệt là ý nghĩ trong con tim, trong thâm tâm của chúng ta là một cầu vồng muôn màu muôn sắc.
Màu đẹp hay xấu, sáng chói hay lu mờ, chỉ là tùy vào  màu của thâm tâm chúng ta mà thôi.
Đẹp hay xấu đó là do chúng ta lựa chọn.

Hai người đi chung một chuyến du lịch thật xa mới về. Cuộc hành trình vui có buồn có, sướng có, khổ có… Cũng cùng một chuyến đi, riêng tôi, luôn giữ trọn mãi những kỷ niệm vui khi được đi chung, chia sẽ lẩn niềm vui và nổi buồn…

Thật đáng tiếc nếu người bạn đường đi chung với tôi, trong suốt cuộc hành trình, bây giờ chỉ còn nhớ và giữ lại những giây bị đau bụng, những phút bị đi tiêu hay những giờ bị một cơn mưa làm sợ hãi hay cản trở. Chỉ còn nhớ những giây phút đó thôi hay sao ?

Đó chỉ là màu sắc khác biệt của những cầu vồng trong tận đáy lòng và trong thâm tâm của chúng ta mà thôi.

Thật đáng tiếc.


Nhìn trên trời cao tối đen của đêm khuya, tôi chỉ thấy những vì sao lạc sáng nhất mà thôi…


Tôi không thấy màu đen tối của đêm khuya, chỉ thấy nét đẹp của sao sáng chói trên trời.
Tiếc thay vì sao có người chỉ thấy màng đêm tối đen như mực mà thôi.
Tiếc thay vì sao có người khi nhìn một phong cảnh đẹp tuyệt vời mà luôn luôn chỉ thấy hay để ý những cảnh buồn phiền và tuyệt vọng.



Giấc mơ thành mặt trời…


Nhớ lúc khi tôi còn nhỏ, tôi đi thả diều, nằm ngoài biển cát, ngước mặt lên trời cao, thấy ánh mặt trời.
Tôi muốn sau này tôi sẽ thành mặt trời !!!

Ước mơ thật quá lớn và đầy tham vọng cao !
Nhưng lúc vào tuổi đó, có biết gì là tham vọng ?
 

Tôi chỉ thật muốn thành mặt trời không phải vì ánh sáng làm cho tất cả mọi người chói mắt.
Mà chỉ vì những tia nắng mặt trời làm ấm áp cả lòng tôi.

Vì sự chói mắt, tôi không chia sẽ được…
Nhưng sự ấm áp, tôi sẽ luôn luôn chia sẽ cho đến hơi thở cuối cùng của mình.

Bây giờ mấy mươi năm sau, tôi vẩn còn nhớ bãi biển của quê hương tôi, vẩn còn nhớ hoài tia ánh nắng sưởi ấm lòng tôi, và tôi vẩn còn nhớ ước mơ đó.

Hôm nay ngồi đây viết bài này, có một tia nắng trên trời cao.
Mổi ngày đi qua là mổi ngày tôi cố gắng dùng hai tay của Trời cho mình để tự giúp mình và giúp người khác.
Tôi cố gắng đi tới giấc mơ thành mặt trời để chia sẽ ánh nắng ấm áp.
Mục đích và tham vọng của tôi, mặc dầu hình như nó thật quá cao.
Nhưng đó là ước mơ tốt thì tôi vẩn cương quyết và cứ ráng làm.

Nhưng nếu không bao giờ trở thành mặt trời được…

Thì mãi mãi cho đến hơi thở cuối cùng tôi cũng không bao giờ thèm làm mây đen.


Viết ngày

6 và 7 tháng 6 năm 2013

Đức.

8 commentaires:

  1. Cảm nghĩ của ĐỨC ...
    Cảm nghĩ của tôi ...

    Một con tàu ... nhiêu thủy thủ ...
    Môt con tàu ... không thủy thủ ...

    Hai cánh tay ... nhiêu cánh tay ...
    Tang DUC môt bông hông không co gai ...

    Mặt trời .... mặt trăng ...
    Giâc mo của DUC ...
    Giấc mơ của tôi ...

    Cây lành chim tim dên dâu ...

    Nghia

    RépondreSupprimer
    Réponses
    1. Cám ơn anh Nghĩa và quà tặng của anh cho đứa em út này ! Bông hồng của anh quá đẹp, Đức đang để lên tổ chim ấm cúng và con tàu rực rở ánh nẵng của mặt trời.
      Không có con tàu nào mà không có thủy thủ cả, chỉ vì đêm tối ít vì sao sáng làm cho anh không thật nhiều thủy thủ chung quanh.
      Mắt nhắm nhưng trái tim lại mở rộng, giấc mơ của anh sẽ thành hình, giấc mơ thật đẹp.
      Cám ơn anh
      Đức.

      Supprimer
  2. Trước những cảm nghĩ nầy, thấy rõ ràng Đức là một người rất lạc quan lúc nào cũng thấy phiá cạnh tốt của cuộc sống, đó là một cách hay (nếu không muốn nói là cái gương) để mọi người noí theo.
    Thấy Đức thích giúp đỡ dân chúng, đến chùa hằng tháng để giúp chữa bệnh cho mọi người không phân biệt chị hết, tôi rất cảm phục vô cùng.
    Có một lần tôi hỏi Má của Đức: sao Bác chọn cho con Bác cái tên hợp với người quá vậy? Má Đức rất vui nghe tôi hỏi câu nầy, bà giải thích tại sao và Bà rất hãnh diện về Đức.
    Những gì Đức làm điều được đấng trên chứng kiến, nên Đức đã thấy những hiện tượng lạ xẩy ra và tôi cũng rất tin tưởng điều nầy.
    Lan

    RépondreSupprimer
    Réponses
    1. Đức rất cảm động khi đọc xong những dòng chữ của chị. Đức rất hãnh diện làm em út của Anh Oanh chị Lan. Thấy anh chị luôn luôn có mặt trên chùa, giúp đở thật nhiều, từ chuyện nhỏ cho đến chuyện lớn... Đức thấy đó rất là quý.
      Chuyện chúng ta làm, không nói được ít hay nhiều, vì trái tim mổi người đều bắng nhau cả, không to hay nhỏ, không đẹp hay xấu, chỉ là bằng nhau mà thôi.
      Đức thật sự hãnh diện và vui sướng ngày mà đã làm quen được với anh chị và coi như người một nhà.

      Hôm nay, Đức biết có một người mà Đức luôn luôn nghĩ tới trong mổi giây phút của cuộc sồng, mặc dù xa cách ngàn trùng với thể xác nhưng trong trái tim luôn luôn đi theo và ở gần kế bên Đức. Hôm nay người đó lại có một nụ cười thật đẹp ... hơn hàng ngàn đóa hoa hồng, hơn hàng ngàn ánh sáng của mặt trời làm cho lòng Đức bao giờ cũng được ấm áp. Hình như mình đang ở trong một giấc mơ tuyệt vời.
      Xin cám ơn

      Đức.

      Supprimer
  3. Nguyễn-Thanh-Đoàn.8 juin 2013 à 07:07

    Với một tâm-hồn cởi-mở , bao-dung và hướng thiện , ước-mong rằng người bạn trẻ đa-tài sẻ thực-hiện và gìn-giử hoài-bảo tốt-đẹp đó trong suốt đoạn đường đời mình sẻ trải qua ...Chúc Đức nhiều nghị-lực và lòng can-đảm .
    Đoàn.

    RépondreSupprimer
    Réponses
    1. Đức xin cảm ơn Bác Đoàn.
      Những hoài bảo tốt đẹp chỉ là noi gương theo những gì hai Bác đã làm từ mấy năm nay, công sức của hai Bác thật là đáng kính.
      Đức xin ghi nhận những lời khuyên của hai Bác.
      xin cám ơn
      Đức

      Supprimer
  4. Ce commentaire a été supprimé par un administrateur du blog.

    RépondreSupprimer
  5. Ngoc-Lan và Hữu-Oanh11 juin 2013 à 19:46

    Rất hãnh diện được Đức xem như là anh chị, tụi mình hầu như là người một nhà rồi đó, ngôi nhà thờ phượng xinh đẹp và linh thiêng nầy là nhờ công sức của hai Bác Đoàn cùng với những các Bác đã đi trước tạo lập ra, công ơn các Bác rất là lớn lao, xin thành thật biết ơn.
    Còn anh Oanh làm công quả trong chùa thì cũng như một hạt các trong sa mạc thôi.
    Chị biết người mà Đức nghĩ đến từng giây từng phúc mặt dù chưa bao giờ gặp mặt nhưng chị kính phục người đó vô cùng và cả một người còn ở lại qua theo những gì chị thấy ở Đức.
    Được biết là ở Viêt nam, Đức học chương trình Tây, và qua đây khi 11 tuổi, sau những năm học tập ở "sứ người" và thành công mỹ mãn, Đức còn viết được tiếng Việt mình trong những lời văn rất hoàn hảo và cao chất, thật đang phục.
    Anh chị cũng rất hãnh diện gặp và biết Đức và Loan.
    Cảm ơn anh chị Đoàn và các Bác đã thành lập ngôi nhà chùa nầy cho chị em chúng ta gặp nhau.
    Chị Lan - anh Oanh

    RépondreSupprimer