Đã gần đến một ngày mà họ gọi là ngày "XẢ TANG". Gửi Ba lá thư cuối cùng...
Thấm thoắt mà đã gần ba năm rồi…
Ba năm trôi qua, thời gian như một dòng sông chỉ chảy về phía trước và chẳng
bao giờ quay ngược lại.
Ba năm rồi, và sắp đến ngày mà người ta gọi là “Xả tang”...
BA SẼ ĐỢI CON MÀ...
Ba năm kể từ buổi chiều thứ Ba định mệnh ấy — trong căn phòng nhỏ của bệnh viện, con đã ngồi suốt một đêm bên Ba. Lần đầu tiên con thức trắng. Cứ mỗi mười lăm phút, con lại đến bên giường, nhìn Ba nằm đó, đôi mắt khép hờ, hơi thở yếu ớt. Thỉnh thoảng, trong giấc ngủ, Ba kể lại từng mảnh ký ức của đời mình — như những khúc phim vụn rời rạc mà sâu lắng.
Đêm ấy sao ngắn quá, Ba ơi...
Con quỳ xuống, nghẹn ngào van xin:
“Ba ơi, cho con thêm chút thời gian. Con sẽ tìm cách, con sẽ cố gắng mọi
cách... Ba ơi, xin Ba đừng đi. Con chưa sẵn sàng, con không đành lòng…”
Ba chỉ nhìn con, ánh mắt hiền từ, nụ cười bao dung như mọi khi:
“Ba sẽ đợi con mà... Ba không sao đâu con...”
Nhưng thời gian vốn vô tâm — như dòng sông lặng lẽ cuốn trôi tất cả.
Trên màn hình, nhịp tim của Ba chậm dần, yếu dần, rồi ngừng lại.
Ba quay đầu sang nhìn con — cái nhìn cuối cùng...
Con đứng đó, hai dòng nước mắt tuôn rơi ướt cả áo, ướt cả tay đang nắm chặt
bàn tay Ba — như muốn giữ lại người cha thân yêu khỏi bị dòng sông vô tình kia
cuốn đi.
Rồi đôi mắt Ba khép lại, hơi thở nhẹ dần… và im hẳn.
Bên tai con, chỉ còn vang lên tiếng niệm “Nam Mô A Di Đà Phật” không dứt.
Con không cam lòng, Ba ơi... Ba đã hứa với con mà — “Ba sẽ đợi con mà...”
Nhưng giờ đây, sao lại là như thế này?
“Ba sẽ đợi con mà...”
“Ba sẽ đợi con mà...”
Lời hứa ấy vẫn còn vang mãi trong tim con...
CON ĐƯỜNG MÒN VỚI HAI HÀNG CÂY CHE NẮNG
“Ba ơi... đợi con đi với...”
Một con đường dài, hai hàng cây rợp bóng, tiếng chim hót líu lo, dòng sông
lững lờ trôi êm.
Trên con đường ấy, Ba đã dắt con đi không biết bao nhiêu lần.
Có nắng, Ba che cho con.
Mưa đến, Ba đưa tay cho con núp.
Gió lạnh, Ba đứng chắn trước để con không run.
“Ba ơi... đợi con đi với...”
Ba đi trước, rồi dừng lại,
ngồi xuống đợi đứa con nhỏ chạy theo sau.
Ba chỉ tay về phía trước:
“Con à, con thấy hòn đá to giữa đường không? Con phải cẩn thận, nhìn cho kỹ mà
tránh. Nếu không, con vấp vào đó, sẽ đau lắm…”
“Dạ, con biết rồi. Hòn đá giữa đường, con sẽ tránh.”
Rồi Ba lại cõng con đi. Ba chỉ
từng bông hoa, từng dòng suối, từng cánh chim bay.
Lớn hơn một chút, Ba để con tự bước. Con đi chập chững, rồi dừng lại trước hòn
đá to, chỉ vào và reo:
“Con coi chừng rồi! Con không vấp đâu!”
Ba cười, gật đầu, hài lòng.
Rồi năm tháng qua đi. Con và
Ba vẫn cùng nhau trên mọi nẻo đường.
Đến khi Ba yếu dần, con nắm tay Ba, che nắng cho Ba, dìu Ba đi.
Dù bệnh tật, Ba vẫn không ngại khó, vẫn cùng con đến những ngôi chùa xa, những
mái ấm nhỏ để giúp người.
Đôi chân run, ngón chân mất dần, nhưng Ba vẫn đi — miễn là có con bên cạnh.
“Thôi Ba nghỉ ở đây đi, đường
này khó lắm. Con đi rồi con về ngay.”
“Ba đi theo được...”
“Không, Ba ơi, phải leo nhiều bậc thang, Ba đi không nổi đâu...”
Con quay lại, thấy Ba ngồi đó,
ánh mắt dõi theo, muốn đi theo con mà bất lực…
Hình ảnh ấy, con chẳng bao giờ quên được.
ƯỚC GÌ CON TÀU ĐỪNG ĐI...
Con và Ba từng đi cùng nhau trên chuyến tàu dài của cuộc đời.
Ba chỉ cho con mọi điều — cái đẹp, cái xấu, cái thiện, cái ác.
Rồi một ngày, con tàu dừng ở sân ga vắng.
Ba bước xuống...
“Con đi theo Ba!”
“Không được, con ơi. Ba không còn yếu đuối hay đau đớn nữa. Con hãy ở lại, đi
tiếp con đường của mình, giúp người, làm điều tốt.”
“Con không đành lòng... Ba ơi...”
“Nhớ hòn đá trên con đường cha con mình từng đi. Đừng quên...”
Con quỳ xuống, nước mắt rơi:
“Ba ơi, con nhớ Ba lắm... phải làm sao đây?”
“Ba về ngôi nhà nhỏ. Khi nhớ Ba, con cứ về đó. Ba luôn đợi con.”
Con tàu chuyển bánh, bỏ lại Ba
đứng một mình nơi sân ga.
“Ba sẽ đi về một ngôi nhà nhỏ...”
Tiếng Ba hòa vào tiếng gió, xa dần...
MỘT CĂN NHÀ NHỎ HÌNH TRÁI TIM
Thời gian trôi, nước sông trôi — chẳng bao giờ trở lại.
Mọi vật đổi thay, con cũng đổi thay.
Con trở lại ngôi nhà nhỏ nơi Ba đang an nghỉ.
Ngôi nhà xinh, có hoa nở trước sân.
Ngồi bên hiên, con tự hỏi:
“Sao mình lại ích kỷ thế? Ba đã quá mệt, sao mình cứ muốn Ba ở lại chịu đựng
thêm?”
Giờ đây, Ba ngủ yên, nụ cười nhẹ trên môi.
Con chỉ biết lặng lẽ trông chừng, xem Ba có lạnh không, có ngủ ngon không...
Con từng căm ghét những căn bệnh đã hành hạ Ba. Con từng muốn tiêu diệt tất
cả bệnh tật trên đời này. Nhưng rồi Thầy đến, nhìn con đang ngồi bên hòn đá
xưa, khóc và oán hận.
Thầy nói:
“Con à, đừng giận. Mọi chuyện trong đời cũng như hòn đá này. Nếu con nổi giận
mà đá vào, con sẽ đau, mà hòn đá cũng đau. Hãy bình tâm, niệm Phật, rồi bước
nhẹ qua. Rồi con sẽ thấy lòng yên.”
Ngôi nhà nhỏ bé ấy — giờ có Ba, có Thầy — con giữ sạch sẽ, sửa mái, vá
tường, dựng hàng rào, trồng hoa trái quanh sân.
Tiếng đàn con vang lên dịu dàng, che lấp tiếng mưa gió ngoài kia.
Mỗi giọt nước mắt rơi xuống hóa thành sương sớm, nuôi hoa cỏ xanh tươi.
Những đóa hoa ấy, rồi sẽ dẫn con trở lại ngôi nhà hình trái tim — nơi có Ba, có
Thầy đang nghỉ yên.
NHỮNG MẢNH KHĂN TANG
Ba năm trôi nhanh...
Con đã chăm chút ngôi nhà nhỏ, giữ cho vườn hoa luôn rực rỡ.
Đến hôm nay — ngày cuối cùng — con đóng cửa lại, không còn buồn hay luyến tiếc.
Con mỉm cười, vì con đã hiểu...
Một bà lão gọi với theo:
“Cậu đi đâu thế? Ai sẽ chăm sóc ngôi nhà này?”
Con quay lại, cười thật tươi:
“Không cần nữa đâu, bà ơi. Ngôi nhà này, con sẽ mang theo trong tim.”
Từ xa nhìn lại, ngôi nhà như hiện rõ hơn bao giờ hết —
mang hình trái tim.
Vì thật ra, ngôi nhà ấy chính là trái tim con,
nơi chứa đựng mọi kỷ niệm, yêu thương và hình bóng Ba.
CON ĐƯỜNG CUỐI CÙNG
Con trở lại con đường xưa, hai hàng cây, dòng sông xanh, tiếng chim hót.
Hòn đá ngày nào vẫn còn đó.
Ba dạy con tránh vấp.
Thầy dạy con đừng giận mà đá vào.
Giờ con đã hiểu — Ba dạy con bằng thân xác, Thầy dạy con bằng tâm hồn.
Hôm nay, con trở lại.
Con không còn sợ hòn đá ấy nữa.
Con cúi xuống, ôm nó vào lòng, nhẹ nhàng đặt sang một bên đường.
Từ nay, ai đi qua sẽ không còn vấp ngã nữa.
Hòn đá ấy sẽ nằm yên, nhìn
người qua lại — không ai hại ai, không ai buồn vì ai.
Con ngẩng đầu lên, thấy Ba đang cười, nụ cười thật hiền...
NGỦ YÊN NHÉ, BA...
Con đã trở về rồi đây.
Con không lạc đường nữa, vì ngôi nhà hình trái tim luôn ở trong tim con.
Ngủ yên đi, Ba.
Con biết một ngày nào đó, chuyến tàu sẽ dừng, và con sẽ là người xuống tàu.
Ba sẽ đợi, để hai cha con mình lại cùng nhau đi tiếp, nói chuyện suốt đêm,
không rời...
Ngủ yên đi, Ba.
Giờ đây con sẽ tiếp tục hành trình, dù nắng mưa bão gió.
Ba vẫn là nguồn sức mạnh phía sau, là đôi vai vô hình nâng con qua bùn lầy, là
bàn tay dựng cầu qua sông rộng, là ngọn đèn soi con khi lạc lối.
Cha con mình đâu bao giờ xa cách, phải không Ba?
Chỉ cần con đặt tay lên trái tim mình — con biết đường về với Ba rồi.
Ngủ yên đi, Ba.
Ba không còn lo lắng, không còn đau đớn.
Cám ơn Ba đã để lại cho con những tia nắng ấm — có nắng trong lòng rồi, con
chẳng sợ mưa gió nữa.
Trên con đường cuối cùng của đời con, dù có giông bão,
trong tim con vẫn luôn có một nơi ấm áp để trú ẩn,
một ngôi nhà hình trái tim,
nơi con sẽ mãi mãi không bao giờ lạc đường...
Đức
Thành Phố Bordeaux
Chiều ngày 10 tháng 10 năm 2013
Tặng cho BA - Chuyện người xuống tàu đi về căn nhà hình trái tim.

Tình phụ tử của Ba Đức và Đức quá sâu nặng. Những dòng chử viết từ trái tim một đứa con dành đầy tình thương cho người cha kính yêu làm chị không giữ được những dòng lệ.
RépondreSupprimerChị không có diễm phúc ở gần bên cạnh lúc Ba chị ra đi quá bất thình lình, nhưng hình ảnh và tình thương cho người cha kính yêu dằng dật tâm thần của chị 25 năm nay vì cứ mãi nghĩ là mình chưa được trả hiếu.
Trong đầu, chị cứ nghĩ là Ba chị còn ở Viêt Nam, một ngày nào về bên đó chị sẽ gặp lại Ba chị và có lẽ đó cũng là sự chần chờ mà hơn 38 năm nay chị chưa "dám" về Viêt Nam vì sợ cơn mộng sẽ vỡ tan...
Chi Lan.
Đức cám ơn chị Lan. Đức chắc chắn rằng Ba của chị đang ở trong một ngôi nhà hình trái tim và đợi chị ở đó.
SupprimerThế nào cũng sẽ gặp mà thôi, mặc dù đôi khi chỉ như trong một giấc mơ.
Mổi khi nhớ Ba quá thì Đức luôn luôn vào căn nhà đó để tìm Ba...
Xin chia-sẽ Cùng Đức trong những giây-phút chạnh lòng nhớ Cha khi sắp đến ngày xả-tang : một nỗi-niềm thương-tiếc vô-vàn , một sự thiếu-vắng sâu-đậm khi người cha không còn nữa ! Những lời trần-tình thực đầy bi-thương , ai-oán làm sẽ-thắt con tim cho những ai Cùng cảnh-ngộ !
RépondreSupprimerNgày Mẹ mất khi tôi ở ngoài giới-tuyến và ngày Cha mất tôi mang kiếp lưu-vong ! Những nỗi niềm u-uất của Đức đã gây cho tôi một nỗi da-diết trong lòng , nhớ cha nhớ mẹ vô-vàn!
Một lần nữa xin chia-sẽ Cùng Đức nỗi niềm đau-xót đó ...
Đoàn.
Đức xin cám ơn Bác Đoàn
Supprimer
RépondreSupprimerĐức thương của chị.Tuy không phải là chị em ruột nhưng chị được Ba Má nhận chị làm con nuôi .Lời cám ơn chân thành gởi đến Ba Mã và các em nhiêu nhé.
Đọc thư em mà rơi cả nước mắt .Nhớ lại cuốn phim em tặng cho Chị sau khi Ba mất .Một cuộc du ngoạn cả gia đình Vợ con Em và Ba Má không phải đi Du Lịch mà đi giúp ngừoi nghèo ,Người già trong các trại dưỡng lảo và các em trong Cãc trại mồ côi .Mặc dù chân đau mà cố gắng đi theo đi đâu củng đi .
Lần này Ba kễ cho chị nghe xong thì Ba luôn luôn nói với chị là Ba rất hài lòng và hãnh diện vê Em .Loan và các cháu đã cùng Ba Mã lăm công việc này .
Ba chỉ còn cầu mong một ngày nào đó em học xong điện chẩn để chửa bịnh cho mọi ngừoi .Và nói chị : con đợi Đức sẽ chữa bịnh cho con khi em nó học xong con đừng có lo .Thì lời mong ước của Ba củng thành sự thật em dã bỏ nhiều thì giờ làm điện chẩn tới tất cả mọi ngừoi .Ba nhìn thấy và đang cười vui lắm đó .
Đức xin thành thật cám ơn chị Tâm, anh Nghĩa, luôn luôn giúp đỡ và coi Đức như một đứa em ruột của hai anh chị.
RépondreSupprimerAnh chị rất là hài lòng có được cậu em trai này đó .Những gì em làm anh chị đả nhìn thấy con người của em từ trước tới nay quả thật anh chị không nhìn lầm .Anh chị vui và hạnh phúc mỗi khi gặp em .Nhứt là Chị những lần gặp em cơn đau của Chị cũng được quên đi và vui chơi hồn nhiên như là không bị bịnh vậy đó .Những gì em đang làm hảy làm và làm mãi em nhé.
RépondreSupprimer