jeudi 10 octobre 2013

Lá thư cuối cùng gởi tặng cho Ba

Đã gần đến một ngày mà họ gọi là ngày "XẢ TANG". Gởi tặng cho Ba lá thư cuối cùng...


Thấm thoát mà đã gần đến ba năm rồi.

Ba năm đã trôi qua, thời gian trôi qua như một dòng sông chỉ chảy theo dòng về phía trước và không bao giờ đi ngược lại...

Ba năm rồi, và đã sắp đến ngày mà họ gọi là ngày Xả Tang...


BA SẼ ĐỢI CON MÀ...

Ba năm rồi kể từ một ngày thứ ba, trong căn phòng nhỏ của bệnh viện, con đã ngồi suốt một đêm, lần đầu tiên một đêm không ngủ, cứ mỗi 15 phút lại đến thăm Ba nằm trên giường đôi mắt nhắm khít lại. Đôi khi trong lúc ngủ , Ba đã kể lại từng khúc ngắn những chuyện của từng khoảng đời của Ba.

Suốt một đêm ,sao con thấy quá ngắn...

Con đã quỳ xuống và van xin  
" Ba ơi , cho con một chút thời gian đi, con sẽ tìm cách mà, con sẽ tìm mọi cách, Ba cho con chút thời gian đi Ba, con sẽ tìm cách chữa cho Ba, con không đành lòng Ba ơi, không cam tâm..."

Với ánh mắt dịu hiền, và một nụ cười trìu mến , Ba nói :
" Ba đợi con mà, Ba sẽ đợi mà , Ba không sao đâu..."

Nhưng thời gian như dòng sông vô tâm vô tình lôi cuốn chảy đi mà không hề dừng lại.

Khi nhìn thấy nhịp tim đập trên máy, như một làng sóng không còn sức nữa, và lần lần bớt dần, Ba đã quay đầu sang con một lần cuối cùng, và đã nhìn con một lần cuối cùng...

Con đứng truớc Ba với hai dòng lệ tuông rơi như thác đổ, ướt cả áo của con, chảy xuống ướt cả tay của con. Tay con đang nắm chặt tay của Ba như không muốn dòng sông sẽ lôi cuốn mất đi ngừoi cha yêu quí..
Ba đã nhìn con một lần cuối cùng, rồi đôi mắt Ba nhắm lại và hơi thở từ từ yếu đi và lần lần dừng hẳn.

Bên tai con, chỉ còn nghe tiếng "Nam Mô A Di Đà Phật" không ngớt...
Con không cam tâm , con không đành lòng Ba ơi , Ba đã hứa " Ba sẽ đợi con mà "

Nhưng bây giờ như vậy là thế nào ?
Ba đã hứa " Ba sẽ đợi con mà "
" Ba sẽ đợi con mà "
" Ba sẽ đợi con mà "


CON ĐƯỜNG MÒN VỚI HAI HÀNG CÂY CHE NẮNG

" Ba ơi, đợi con đi với ..."

Một con đường dài với hai hàng cây che nắng, có tiếng chim hót, có dòng sông xanh thật thơ mộng.

Trên con đường quen thuộc này, Ba đã dẩn con đi rất nhiều lần, Ba luôn luôn đi trước
Có nắng , Ba che cho con,
Mưa vội đến, Ba đưa tay cho con núp mưa
Gió lạnh buốt, Ba đứng trước ngăn cản gió để cho con ấm lòng và không bị lạnh...

" Ba ơi, đợi con đi với ..."

Ba đi trước, dừng lại, ngồi xuống và đợi đứa con nhỏ chạy theo sau.
Ba chợt chỉ cho con thấy một cục đá to nằm ngay giửa đường đi và nói :

" Nè con à, con có thấy cục đá này không ?, con phải coi chừng, con phải nhìn và tránh khi con đi tới , lỡ không thôi, con vấp vào cục đá , con té và sẽ bị đau lắm, con có biết không ?"

" À, cục đá giữa đường , con coi chừng, nếu không con sẽ vấp và té... con biết rồi"

Thế rồi Ba lại cõng con đi,  trên con đường dài này, chỉ cho con từng cái hay cái đẹp, này là loài hoa thơm, kia là dòng suối ấm, trên cao có bầy chim vui tung cánh bay, có mây trắng lững lờ bay trên bầu trời cao xanh biếc.

Đôi khi Ba không cõng nữa, để con xuống và đứng xa nhìn những bước chân nhỏ của con đi chập chững và Ba cười khi thấy đứa con nhỏ đi tới và dừng bước trước cục đá thật to nằm giữa đường, chỉ vào nó và con nói rằng :  
"Con đã coi chừng rồi , con coi chừng rồi , không thôi con sẽ bị vấp té"

Ba đã cười và gật đầu hài lòng.

Thế rồi, trên những con đường đó, đi mãi, đi mãi, con và Ba vẩn luôn luôn cùng bước.
Đến một ngày, đến phiên con nắm tay Ba, lấy tay con che nắng cho Ba vì đôi tay Ba run rẩy và quá yếu.
Mặc dầu yếu và bệnh, nhưng Ba luôn luôn đi với con trên tất cả những con đường, mặc dầu khó khăn, chông gai, đi đến những nơi thật hẻo lánh, đi vào từng ngôi chùa nhỏ, từng cô nhi viện để giúp đở.
Ba không bao giờ từ chối.
Mặc dầu hai chân đã yếu, những ngón chân đã bị cắt, Ba vẫn luôn luôn đi cùng với con trên tất cả những con đường đó, đến những thành phố quá nhỏ đôi khi mình cũng không biết hay nhớ tên, và Ba không bao giờ từ chối, miễn sao có con bên cạnh nắm tay, dìu Ba đi đến mọi nơi, mặc dầu xa xôi, khó khăn hay hẻo lánh, đem lại chút tình thương và giúp đở cho những người bất hạnh.

"Thôi Ba ngồi nghỉ ở đây, chổ này khó đi lắm, con đi và sẽ về ngay".
"Ba đi theo được..."
"Không được Ba ơi, phải lên mấy chụt nấc thang lên Ba đi không thế nào được đâu"

Đi xa tôi nhìn lại phía sau người cha trong lòng thật muốn đi theo con nhưng vì quá yếu đuối đành phải ngồi lại ngó riết đứa con đi...


ƯỚC SAO CON TÀU ĐỪNG ĐI...

Con và Ba đã đi trên con chuyến tàu trong khoảng thời gian thật lâu.
Nhìn qua cửa sổ con tàu , Ba đã chỉ và dạy con đủ điều, từ cảnh đẹp đến nơi nguy hiểm, từ việc tốt cho đến việc xấu.

Một ngày kia, con tàu đã tạm dừng lại một sân ga vắng...
và Ba của tôi đã đi xuống...

Đứng trên con tàu, tôi không đành lòng, tôi không cam tâm, nhìn Ba đứng một mình trên sân ga nhỏ....

"Con đi theo Ba để giúp Ba"

"Không được, Ba sẽ không còn yếu đuối và đau đớn nữa đâu, con an tâm. 
Con phải ở lại và tiếp tục đi con đường con cần phải đi, giúp những người con cần phải giúp, con có hiểu không?"

"Con không đành lòng, con không cam tâm, không được"

"Con phải nhớ lời, nhớ cục đá nằm trên con đường cha con mình từng đi qua, con phải nhớ, đừng bao giờ quên..."

Con đã quì xuống van xin:
"Con không cam tâm để Ba đi một mình Ba ơi, bây giờ mổi khi con nhớ Ba quá, thì con phải làm sao đây ? Trời ơi, con phải làm sao đây?"

"Ba đi về một ngôi nhà nhỏ, con nhớ Ba thì con về đó, Ba ở nơi đó luôn luôn đợi con."

"Ba ơi, con không đành lòng, không muốn, không muốn... Con không biết căn nhà nhỏ ở đâu, con sẽ bị lạc đường Ba ơi, con không biết ..."

Ước sao con tàu đừng đi, cũng như những lời buồn của một bài hát xưa...

Nhưng, con tàu đã vô tình rời sân ga để Ba tôi còn lại trên sân ga một mình vẩy tay chào lần cuối :

"Ba sẽ đi về một ngôi nhà nhỏ..."



MỘT CĂN NHÀ NHỎ ... HÌNH TRÁI TIM

Sau bao nhiêu ngày, dòng nước trôi mãi không ngừng. Cuộc đời cũng trôi qua với thời gian và nước sông trôi. Trôi qua và không bao giờ trở lại.

Mọi vật biến đổi và TÔI cũng biến đổi...

Cũng như những câu thơ của Xuân Diệu

Thuyền đi mà nước cũng trôi
Lại thêm mây bạc trên trời cũng bay
Tôi đi trên chiếc thuyền này
Lòng thơ mơ tưởng cũng thay khác rồi
Cái bay không đợi cái trôi
Từ TÔI phút trước sang TÔI phút này

Ba ơi, con đã về đến ngôi nhà bé nhỏ nơi Ba đang nằm nghỉ.
Ngôi nhà thật xinh, có bông hoa thật nhiều trước sân.

Ngồi nghĩ lại, sao thấy mình hơi ích kỷ :  vì Ba đã quá yếu, đau đớn, đi không vững, bị bệnh hoạn hành xác và thân thể... giờ đây tại sao mình lại muốn Ba phải chịu đựng thêm nữa ?

Bây giờ con đã dìu Ba vô nghỉ, Ba ngủ thật say mê, trên môi có nụ cười, lâu lâu con đi vào trông chừng coi Ba có cần gì không, coi Ba có ngủ yên hay không, có lạnh quá không ...

Con đã từng giận dữ, hờn ghét những căn bệnh, tất cả những loại bệnh trên thế gian này...Con đã quyết tâm đứng lên tiêu diệt tất cả những bệnh hoạn trên thế gian này. Nhũng bệnh hoạn đó là kẻ thù không đội trời chung của con, con quyết chiến đấu đến hơi thở cuối cùng..
Kẻ thù không đội trời chung...
KẺ THÙ...

Rồi một ngày, có Thầy đến nơi con đang ngồi khóc đã bao ngày, trong lòng con chứa chan bao nhiêu buồn phiền, uất hận, bao nhiêu nổi niềm thù và hận tất cả những gì, tất cả những ai đã cướp đi người cha thương yêu của con.
Con ngồi mãi bên cục đá , khóc và hận, vì con không đành lòng.

Thầy đã đến chỉ cho con tia nắng yếu ớt trên trời đang bị mây đen che khuất.

Đời người là Vô Thường
Sống nay, Chết mai...

Con phải sống tốt và sống với tất cả những người còn lại. Vì ngày mai sẽ không còn kịp nữa đó con.

Thầy đã thấy con đau khổ , ngồi bên cục đá xưa, Thầy đã khuyên :

"Con à, con đừng giận dữ, xem tất cả mọi chuyện cũng như cục đá này, con buồn, lỡ con muốn đá vào nó... Con đá vào, con sẽ đau đớn vô cùng, có thể con sẽ bị thương, và nhiều khi con không biết nhưng có thể cục đá cũng sẽ đau đớn vô cùng, và nó cũng sẽ bị thương..."

"Con phải bình tâm, niệm Phật, và từ từ con sẽ bước qua một bên, tránh cục đá này hay bước nhẹ nhàng qua khỏi nó, và sau đó con sẽ yên lòng đi tiếp".

Trong căn nhà nhỏ bé thật xinh này có Ba đàng nằm nghỉ, bây giờ có Thầy đang nằm nghỉ.

Vì bây giờ con có thể đứng lên làm những việc nặng nhọc để cho Ba cho Thầy yên nghỉ đựợc và không lo lắng gì nữa trong căn nhà nhỏ này.

Con đã quét dọn sach sẽ, đốt máy sưỡi ấm lên cho Ba và Thầy không lạnh. Con đã leo lên sửa mái ngói bị hư, bị bể, bị thâm nâu, cho mưa đừng làm dột căn nhà. Con đã đóng kín cửa sổ cho gió lành đừng vào.
Con đã làm hàng rào thật cao để cho thú dữ không đến phá được.

Con đã trồng biết bao nhiêu cây ăn trái, bông hoa muôn màu , muôn sắc, để cho hương thơm làm cho giấc ngủ ngàn năm được êm đềm .

Con đã mang cây đàn, dùng tiếng nhạc nhẹ nhàng, êm dịu, đến che lấp tiếng sấm sét giận dữ những khi mưa đánh giặc với gió làm giông bão ầm ĩ nổi lên.
Tiếng nhạc của con sẽ bay đến thế tiếng mưa gào thét để cho Ba không giật mình trong giấc ngủ.

Tất cả những giọt nước mắt của con sẽ là những hạt sương cho cây cỏ khô héo, bông hoa đang quằn quại dưới nắng trới nóng bức, được tươi nở dưới một bầu trời thật xanh

Và những hoa thơm đẹp đó sẽ luôn luôn dẩn đường con về ngôi nhà bé nhỏ này, nơi có ba nằm nghỉ, nơi có Thầy nằm nghỉ...


NHỮNG MÃNH KHĂN TANG

Thắm thoát đã ba năm....

Con đã kiên nhẵn mổi ngày chăm sóc cho cái nhà thật đẹp, bàn ghế dọn ngăn nấp, sân vườn đầy hoa thơm trái đẹp. Ba và Thầy vẫn ngủ yên như ngày đầu.

Ba năm sau, hôm nay một lần cuối con sẽ đóng cửa căn nhà này lại mà không đau buồn, không luyến tiếc... Con sẽ rời nơi này với một nụ cười thật vui trên môi.

Con đóng cửa căn nhà bé nhỏ xinh xinh này lại, nhìn ngôi nhà thân yêu và bắt đầu quay gót lên đường.
Trong lòng con thật vui.

Vì con đã hiểu rồi ...


" Cậu ơi, cậu đi đâu vậy, tại sao cậu lại bỏ ngôi nhà này ? Bây giờ, ai sẽ chăm sóc mọi chuyện trong nhà nếu cậu vĩnh viễn bỏ đi ? cậu ơi, đừng đi cậu ơi..."

Bước chân tôi đã đi xa rồi, mà trong tai còn nghe tiếng kêu gọi của bà lão từng lúc từng xa dần.

Tôi ngoảnh đầu lại, nói thật lớn với môt nụ cười thật tươi : 

"Xin Bà đừng lo nữa, không cần nữa đâu. Không cần ở lại, mà cũng sẽ không bao giờ quên hay bỏ căn nhà này..."

Tôi đã quay đầu lại, lần đầu tiên, nhìn từ thật xa, căn nhà quen thuộc. Ngôi nhà đó, nhìn từ chỗ của tôi đứng bây giờ, thấy thật rõ.
Hình như chưa bao giờ tôi từng thấy ngôi nhà đó như ngày hôm nay, càng đi xa, càng thấy rõ,
thật là giống đó !

Ngôi nhà có hình TRÁI TIM, một trái tim thật lớn.
Vì sao ?, tôi đã hiểu , ngôi nhà trước mắt đó không phải một ngôi nhà mà chỉ là trái tim của tôi mà thôi...
với bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu hình ảnh, bao nhiêu thương nhớ, bao nhiêu vui buồn.. nó chỉ là trái tim đang đập trong lòng của tôi mà thôi. Và tôi sẽ không bao giờ mất đi trái tim này, mãi mãi cho đến ngày con tàu sẽ dừng lại một lần nữa.

Thời gian qua rất mau, và tôi không còn thời giờ nữa ...

Tôi ngẩn mặt lên trời : Ba ơi, hôm nay Ba có môt nụ cười thật đẹp, vừa hảnh diên , vừa hài lòng đó Ba có biết không ?

Cha con mình đâu bao giờ xa cách phải không ba ?
Những khi con buồn , con không còn biết đi đâu ...thì bây giờ con đã biết đường về một nơi mà con sẽ không bao giờ đi lạc nữa. Chỉ cần để tay lên trái tim thì con đã biết đuờng về đến nơi Ba đang ngồi đợi,
để cha con mình nói chuyện suốt cả đêm cho đỡ nhớ đó Ba...

Căn nhà bé nhỏ hình trái tim có Ba tôi nằm nghỉ, có Thầy tôi nằm nghỉ, sẽ không bao giờ lạc đuờng, sẽ không bao giờ quên lối đi ngã về nữa.


Xa xa tiếng ba lão còn vang lên
"Cậu đừng đi câu ơi, đừng bỏ hết kỷ niệm này, đừng đi..."

Tôi vui cười nói :
"Bà ơi...
Ngôi nhà này thật sự chỉ là mây khói hay cát bụi mà thôi, tựa như nhưng mãnh khăn tang, có hay không, rồi thì cũng trở về mây khói và cát bụi mà thôi...
Thì bây giờ không cần giử lại chìa khóa hay bản đồ để tìm về ngôi nhà này nữa."


Tôi tiếp tục nói :
"Tất cả những hình ảnh và kỷ niệm đẹp nhất, đã ở trong lòng con vĩnh viễn sẽ không bao giờ rời con nữa...
Bây giờ thời gian còn ít lắm, con phải đi đến một nơi, nhất định phải đi đến gắp, để làm một chuyện con rất cần phải làm...
Con cần đi đến một nơi, rất cần thiết đó Bà ơi, phải đi gắp vì thời gian không còn bao nhiêu lâu nữa ..."


CON ĐƯỜNG CUỐI CÙNG


Một con đường mòn có hai hàng cây che nắng, có tiếng chim hót, có dòng sông xanh.
Năm nào, bây giờ vẫn còn y nguyên như thuở xưa.

Nhớ năm nào , ba đã đi cùng con, cõng con trên vai, dẫn dắt con và nhắc con coi chừng vấp vào cục đá to.

Cục đá đó vẫn còn ở nơi đây.

Nhớ năm nào Thầy đã đến khuyên khi con đang sống những phút với sự mất mác lớn lao nhất , mất một người cha. Thầy lại nhắc con đừng nên nóng giận, đừng nên đá vào cục đá này, sẽ làm con đau,
sẽ làm cho cục đá đau, cả hai đều đau cả một cách vô ích. Con đã tránh cục đá, bước qua nhẹ nhàng và đã đi tiếp mấy năm nay.

Ba đã tặng cho con THÂN XÁC này, dạy cho con biết nhìn với con mắt của thân xác này, tránh những cạm bẩy của cuộc đời sẽ làm con vấp ngã, bị tổn thương. Ba đã che chở, bảo vệ con, nuôi nấng con cho con thành một người hửu ích cho cuộc sống và cho đời.

Thầy đã giúp con xoa dịu cái nổi buồn, chuyển cái TÂM này, hướng về Phật, bớt tham, sân, si.
Soi cho con thấy con đường đi về hai chữ "Bình Tâm" đêm ngày thành tâm đọc kinh, cầu nguyện Phật... Đó là những bài học vô giá như một ly nước dâng truớc tay một người đã quá kiệt sức, vừa đói, vùa khát vì đã lâu ngày lạc hướng trong sa mạc biển cát.
Đó là những bài học vô giá trong một cuốn sách ngoài bìa có khắc hình chữ TÂM thật đẹp
Nó đã giúp con tránh làm cho con đau và những người khác đau vì con.

Hôm nay, một lần nữa con đã tìm và trở lại nơi này...

Con đã đi trở lại con đường
Với một ngôi nhà nhỏ bé xinh xinh trong tim
Con lần lần đã bước đến nơi cục đá quen thuộc...
Con đã không bị vấp vào cuc đá , không té ngã
Con đã không giận dữ, không muốn đá vào nó như một kẻ thù của mình
Con đã tránh nó
Cuối cùng con đã đến nơi này và con đã dừng bước, đứng nhìn cục đã quen thuộc thật lâu...

Con quỳ xuống từ từ ôm cục đá vào lòng,
Con ôm đá đi vào gần một góc cây bên lề đường và nhẹ nàng đặt cục đá xuống.

Cuối cùng con đã trở về nơi này và con đã dời cục đá này đi khỏi con đường đi của mọi người...

Để từ bây giờ, những người đi sau và sẽ đi qua chặn đường này,
Những người... đôi khi,
Không có duyên được một người cha yêu thương dẫn dắt...
Hay có phước được một người Thầy khuyên dạy...
thì bây giờ họ cũng có thể sẽ tránh được và đi tiếp mà không bị vấp ngả...

Không giận dữ với cục đá, không đá vào nó, không ai bị thương...

Cục đá kia, kể từ bây giờ, sẽ không làm muôn người vấp ngã nữa, mà nó sẽ mãi mãi ở bên lề của con đường mòn có hai hàng cây che nắng, có tiếng chim hót, có dòng sông xanh...
và đá sẽ ngồi yên ngắm người đi qua kẻ đi lại...Người và Đá sống chung, nhưng sẽ không ai hại ai, không ai gây nguy hiểm hay buồn phiền cho ai.

Con ngẫn mặt lên trời hôm nay thấy Ba cùng con cười một nụ cười thật vui đó.


Ngủ yên đi Ba,
Con đã trở về rồi đây,
Cũng bên cục đá  này và con sẽ không bao giờ lạc đường nữa vì đã vĩnh viễn có ngôi nhà bé nhỏ xinh xinh hình trái tim luôn luôn ở trong con.


Ngủ yên đi Ba,
chỉ là một lời tạm biệt...
Một ngày nào rồi cũng sẽ tới, con tàu sẽ dừng lại đôi phút, con sẽ là người đi xuống tàu, sẽ đưa tay vẫy chào
và lúc đó , chắc Ba cũng ở trên sân ga chờ đợi đứa con này, cha con mình tiếp tục đi và con sẽ có ngàn chuyện kể cho Ba nghe. Lúc đó sẽ nắm tay Ba và đi cùng với Ba trên quãng đường thật dài khi thời gian đã vĩnh viễn dừng lại...


Ngủ yên đi Ba,
Ngày nào con còn đững vững, con sẽ mãi tiếp tục đi về phía trước, vì còn nhiều chuyện con cần phải làm trước khi con tàu này dừng lại một lần nữa...
Tuy bây giờ không còn Ba đưa cánh tay che chở mưa nắng cho con
Tuy bây giờ không còn Ba để con dìu dắt đi trên những con đường còn lại
nhưng ...
Ba vẫn là cái nghị lực phía sau đẩy con đi tới những lúc con gặp khó khăn, hay thối chí.
Ba vẫn là bàn tay vô hình xây cái cầu nhỏ như phép lạ khi con đi tới một nhánh sông lớn hùng hổ vô tình cản đường con đi,
Ba vẫn là đôi vai cõng con khi gặp bùn lầy lún hai chân hay đi qua một vùng cát nóng cháy da, phỏng thịt
và Ba vẫn nâng đỡ con khi con mất thăng bằng, trong những lúc con gặp nhiều cơn gió bão lớn của cuộc sống.


Cha con mình đâu bao giờ xa cách phải không Ba ?
Những khi con buồn , con không còn biết đi đâu ... thì bây giờ con đã biết đường về một nơi mà con sẽ không bao giờ đi lạc nữa. Chỉ cần để tay lên trái tim thì con đã biét đuờng về bên Ba, để cha con mình nói chuyện suốt cả đêm cho đở nhớ đó ba...


Ngủ yên đi Ba,
Ba không còn lo lắng gì nữa,
Ba không còn phải bệnh hoạn nữa,
Ba không còn phải đau đớn nữa,
Con đã về rồi đây
Cám ơn Ba đã cho con những tia nắng ấm,
đã có nắng ấm trong lòng rồi thì ngại gì mưa gió?

Từ đây và mãi mãi về sau, con còn phải đi trên con đường này với nắng, mưa, giông, bão,
Con đường cuối cùng của con.
Nhưng trong tim con luôn luôn có một nơi ấm áp, để trú mưa, tránh gió...
hay để bớt buồn những ngày nhớ Ba
nơi đó là một ngôi nhà hình trái tim, ở trong tim của con
và chắc chắn là con sẽ mãi mãi không bao giờ lạc đường nữa...


Đức
Thành Phố Bordeaux
Chiều ngày 10 tháng 10 năm 2013

 

 

Tặng cho BA - Chuyện người xuống tàu đi về căn nhà hình trái tim.

 

7 commentaires:

  1. Tình phụ tử của Ba Đức và Đức quá sâu nặng. Những dòng chử viết từ trái tim một đứa con dành đầy tình thương cho người cha kính yêu làm chị không giữ được những dòng lệ.
    Chị không có diễm phúc ở gần bên cạnh lúc Ba chị ra đi quá bất thình lình, nhưng hình ảnh và tình thương cho người cha kính yêu dằng dật tâm thần của chị 25 năm nay vì cứ mãi nghĩ là mình chưa được trả hiếu.
    Trong đầu, chị cứ nghĩ là Ba chị còn ở Viêt Nam, một ngày nào về bên đó chị sẽ gặp lại Ba chị và có lẽ đó cũng là sự chần chờ mà hơn 38 năm nay chị chưa "dám" về Viêt Nam vì sợ cơn mộng sẽ vỡ tan...
    Chi Lan.

    RépondreSupprimer
    Réponses
    1. Đức cám ơn chị Lan. Đức chắc chắn rằng Ba của chị đang ở trong một ngôi nhà hình trái tim và đợi chị ở đó.
      Thế nào cũng sẽ gặp mà thôi, mặc dù đôi khi chỉ như trong một giấc mơ.
      Mổi khi nhớ Ba quá thì Đức luôn luôn vào căn nhà đó để tìm Ba...

      Supprimer
  2. Xin chia-sẽ Cùng Đức trong những giây-phút chạnh lòng nhớ Cha khi sắp đến ngày xả-tang : một nỗi-niềm thương-tiếc vô-vàn , một sự thiếu-vắng sâu-đậm khi người cha không còn nữa ! Những lời trần-tình thực đầy bi-thương , ai-oán làm sẽ-thắt con tim cho những ai Cùng cảnh-ngộ !
    Ngày Mẹ mất khi tôi ở ngoài giới-tuyến và ngày Cha mất tôi mang kiếp lưu-vong ! Những nỗi niềm u-uất của Đức đã gây cho tôi một nỗi da-diết trong lòng , nhớ cha nhớ mẹ vô-vàn!
    Một lần nữa xin chia-sẽ Cùng Đức nỗi niềm đau-xót đó ...
    Đoàn.

    RépondreSupprimer

  3. Đức thương của chị.Tuy không phải là chị em ruột nhưng chị được Ba Má nhận chị làm con nuôi .Lời cám ơn chân thành gởi đến Ba Mã và các em nhiêu nhé.

    Đọc thư em mà rơi cả nước mắt .Nhớ lại cuốn phim em tặng cho Chị sau khi Ba mất .Một cuộc du ngoạn cả gia đình Vợ con Em và Ba Má không phải đi Du Lịch mà đi giúp ngừoi nghèo ,Người già trong các trại dưỡng lảo và các em trong Cãc trại mồ côi .Mặc dù chân đau mà cố gắng đi theo đi đâu củng đi .
    Lần này Ba kễ cho chị nghe xong thì Ba luôn luôn nói với chị là Ba rất hài lòng và hãnh diện vê Em .Loan và các cháu đã cùng Ba Mã lăm công việc này .
    Ba chỉ còn cầu mong một ngày nào đó em học xong điện chẩn để chửa bịnh cho mọi ngừoi .Và nói chị : con đợi Đức sẽ chữa bịnh cho con khi em nó học xong con đừng có lo .Thì lời mong ước của Ba củng thành sự thật em dã bỏ nhiều thì giờ làm điện chẩn tới tất cả mọi ngừoi .Ba nhìn thấy và đang cười vui lắm đó .

    RépondreSupprimer
  4. Đức xin thành thật cám ơn chị Tâm, anh Nghĩa, luôn luôn giúp đỡ và coi Đức như một đứa em ruột của hai anh chị.

    RépondreSupprimer
  5. Anh chị rất là hài lòng có được cậu em trai này đó .Những gì em làm anh chị đả nhìn thấy con người của em từ trước tới nay quả thật anh chị không nhìn lầm .Anh chị vui và hạnh phúc mỗi khi gặp em .Nhứt là Chị những lần gặp em cơn đau của Chị cũng được quên đi và vui chơi hồn nhiên như là không bị bịnh vậy đó .Những gì em đang làm hảy làm và làm mãi em nhé.

    RépondreSupprimer