mercredi 9 octobre 2013

Đôi Dòng Cảm Nghĩ

Bác ĐOÀN viết lên cảm nghĩ của Bác về buổi cơm gây quỹ cho chùa... Thật là một ngày khó quên. Xin cảm ơn Bác.




Anh Thông quét sân Chùa thực sạch , gôm những lá khô bỏ vào bao gọn-ghẻ . Khi  lên Chùa tôi ngạc-nhiên vì it khi sân chùa sạch như vậy . Tôi chỉ biết cảm-ơn Thông , môt lời cảm-ơn « nhỏ bé » khi nhìn thấy băng đeo lưng trên bụng anh ta !

Anh Ninh tự động đem bao rác gôm những dĩa giấy ly giấy khăn giấy  hay những thức ăn rơi-rót trên bàn mà lần đầu tiên tôi được thấy một người mới quen đến Chùa làm một công-việc như vậy !

Bạn Oanh lái xe một mình vào ngày Chủ nhựt  kiếm chợ hay tiệm để đổi bình gaz bất ngờ bị hết , đang cần-thiết cho ban ẩm-thực đang thiếu lò ! Hơn một giờ sau trở lại với 2 bình gaz mà Oanh mua ở tân ST Médart en Jalle , gần nhà Oanh , hơn nữa giờ lái xe đến Chùa !

Bạn Đức khiên bàn , khiên ghế, dựng lều , vào trưa thứ Bảy đến chiều  cùng vợ là Loan phụ nấu ăn , mới trở về nhà . Thế mà sáng hôm sau , Chủ-Nhựt , ngày tổ-chức bữa cơm từ-thiện , vợ-chồng Đức  là một trong những người đến sớm để phụ giúp  một cách dầy thiện-chí thiện tâm mà tôi không ngờ một người có « địa-vị »  có-thể làm được như vậy !

Chị Sự lái xe từ Arcachon đến Chùa vào sáng sớm đầy sương-mù , theo lời chị kể , cách xa vài thước mờ không thấy , đển giúp một tay với bà-con  , mặc dù «  tay lái »  của Chị còn hơi yếu !

Chị Dung là người đến sớm nhứt khoảng 5 giờ sáng sau khi đưa chồng đi bán mà tôi cứ tưởng là mình đến sớm hơn hết , đang đứng cuốn bì cuốn .

Còn Chị Thiện đã thức dậy lúc 4 giờ sáng đang chiên tàu hủ !

Khi viết Bãng Thực-Đơn , tôi cảm-nhận được những cố-gắng những khó-khăn những sự nhẫn-nại của những người làm món gỏi , phải sắc bằng tay không dùng máy quay , hoành-thánh , bì cuốn, bánh xếp phải đợi sáng mới làm cho ngon cho giòn , làm sớm thì dai không ngon , lúc nào cũng muốn làm vừa lòng thực-khách , chứ không nghỉ «  làm cho Chùa mà , sao cũng được ! » .
 

Cũng vậy , trên quày bàn « plats à emporter «  tôi thực thích-thú khi viết tên và giá của loại bánh và thức-ăn như  mắm chay , bánh bò nướng , chè đậu trắng , bánh tiêu , bánh da lợn , bánh quy , chè khúc-bạch , bánh Trung-thu , xôi nếp thang , xôi vị , bánh giò chay bánh chuối nướng …có tiếng rêu-rao «  chậm tay thì hết «  , bà-con vây quanh …cái này bao-nhiêu , cai này trông hấp-dẫn , ngon quá ….Tôi thực vui vì đã lâu lắm không được nghe thấy cảnh «  mua-bán «  tại Chùa ! Hơn nữa , số tiền thu được cả vốn lẫn lời đều được gửi lại cho Chùa nhằm tu-bổ và sửa-sang . Tôi cảm-nhận được những tấm lòng tha-thiết vị-tha hiện lên trong khoé mắt nụ cười của Chị Hiển Chị Loan Chị Nhẫn Chị Hương Chị Dung Chị Phấn , của Tâm-Lan- Loan -Hạnh – Trang … và nhiều người tôi không biết tên …



Tôi tự hỏi do diều gì hay do động-cơ nào đã thôi -thúc  những người  này có tấm lòng ưu-ái , lòng hão-tâm , hay nói theo nhà Phật , là «  sự phát tâm «  như vậy dối với một ngôi chùa nhỏ-bé và nghèo-nàn , không Thầy không Ni như Chùa Liên-Hoa này ?  Tôi chỉ biết im-lặng để tận hưởng một niềm vui thật nhẹ-nhàng xâm-chiếm tâm-hồn  mặc dù không ăn gì suốt buổi trưa và nghe thấm mệt !

Số người tham-dự cũng vừa đủ số ghế của Chùa , khoãng trăm người , là con số kỷ-lục từ trước đến nay , chưa tính số người nội bộ của Chùa . Đối với một ngôi Chùa nhỏ-bé và nghèo-nàn nhứt Âu-Châu ! Sự ũng-hộ như thế là một niềm vui lớn-lao cho mọi người trong ban tổ-chức bữa cơm từ-thiện  được thể-hiện rỏ-rệt là các ‘ thức ăn’ và ‘thức bán’  đều hết !



Tiếp theo là phần văn-nghệ giúp vui với thành -phần ca-sỉ ‘ cây nhà lá vườn’ trong chủ-trương ‘ hát hay không bằng hay hát’ mà tôi đã nói trước khi bắt đầu  văn- nghệ . Phật-tử kiêm Nhạc-sỉ Đức lần-lượt giới-thiệu từng ca-sỉ có lúc đơn-ca , lúc song-ca lúc tam-ca và có lúc tứ-ca qua đủ thể loại valse tango slow boléro cha cha ! Nhứt là ca-sỉ Hải-Yến cất tiếng hát là bà-con vổ tay theo điệu nhạc trong nhạc-phẩm ‘ Qui sait ! qui sait ! tuyệt-vời !  Hơn thế nữa , không ai quên hai giọng hát ‘liêu-trai’ của chị Hằng và Chị Dung qua sáu câu vọng-cổ nghe buồn ‘thúi ruột ‘ !!!  Đặc biệt trong chương-trình văn-nghệ giup vui kỳ nầy có hai du-sinh VN , anh Long và anh Ký , một ca một đàn violon , trong hai nhạc-phẩm …xa lạ … Bác Tuyết vui quá cũng tham-gia bằng cách  ngâm một bài thơ mà Bà rất ưa-chuộng khi còn tuổi thanh-xuân !

Cuộc vui nào rồi cũng chấm dứt ! Đúng 5 giờ chiều , khách ra về chỉ còn lại một số người trong ban tổ-chức ở lại dùng buổi cơm đạm-bạc và ôn lại những niềm vui nho-nhỏ đã gặt-hái được trong ngày … cũng như bàn-tính sẻ làm gì trong tương-lai . Ai-ai cũng đượm vẻ hài-lòng , ‘ thừa thắng xông lên ‘đề-nghị  Noel và Tết sẻ tổ-chức nửa ! Tôi nghe mà rụng-rời cả tay-chân !!!

Ngày Chủ-nhựt vừa qua đẹp thật ! Đẹp vì suốt tuần trời mưa đều-đặn nhưng đến ngày tổ-chức bữa cơm từ-thiện thì mây - tan gió - lặn , nắng - ấm mây- xanh, như một phép lạ ! Đẹp vì mọi việc được chuẫn-bị khá đầy-đủ từ bàn-ghế chén-bát đến món-ăn thức-nấu không thiếu !  Đẹp vì mọi người một lòng một dạ chung nhau làm việc , không nề-hà do-dự , nặng-nhọc mệt-mõi và nhứt là vì mọi người hiểu-biết và thông-cảm hơn khi làm công-quả ở Chùa . Như vậy , người xưa đã nói «  Thiên - Thời  Địa -Lợi Nhân –Hòa   « thì mọi sự sẻ được thành-công  ! Đẹp vì thiên-thời ! Đẹp vì điạ-lợi và Đẹp vì nhân-hòa , ắt chúng-ta phải thành-công , phải không các Bạn ?



Phật-tử  Quảng-Hội.








2 commentaires:

  1. Cám ơn bác Đoàn thật nhiều.

    Hôm thứ bảy Đức đến chùa để phụ với cái Bác và anh chị em
    Bác quên nói một chuyện quan trọng, cái khó nhất của Đức là phải "hy sinh" vào trong bếp đứng luộc thật nhiều cái bánh xếp mà chị Lan và chị Tâm đang vừa làm vừa tập hát karaoké ! (thiệt tình !)
    Khó khăn và cực ngọc biết bao nhiêu Bác ơi ... vì biết chùa có rất nhiều thức ăn ngon, bởi vậy mới tới, rồi bây giờ đứng luộc mấy cái bánh xếp, bỏ vào, vớt ra, biết bao nhiêu cái bánh xếp
    đi qua đi lại đi tới đi lui, vô cùng hấp dẩn mà mấy lần, khổ ghê, thèm quá mà không ăn được vì sợ ngày mai thiếu không đủ cho khách.
    Thật nhìn thấy, nghe mùi, mà không ăn được, khổ sở biết bao Bác ơi...

    Lúc thứ bảy thì cũng nên nói là có chị Tâm anh Nghĩa, chị Hương anh Ninh và bác Thụ cùng đến phụ rất nhiều, mổi người một tay. Bác Thụ, anh Ninh , Nghĩa và Bác cũng đã khiên dọn rất nhiều.
    Chị Tâm và chị Hương thì mới đến là nhào vô bếp làm hết mình.

    Bây giờ nói đến lúc tối hôm đó, lúc mình bàn tín chuyện sẽ làm trong tương lai. Thì đúng rồi vì muốn "thừa thắng xông lên" nên đề nghị làm Noel và nhất là Tết.
    Lúc đó thì cũng không để ý phản ứng của Bác.
    Bây giờ Bác nói ra là Bác rụng rời cả tay chân thì Đức mới hiểu... đợi tới Noel hay Tết thì lâu quá phải không Bác ? Chỉ vì hôm đó Đức và anh chị em hơi mệt mới nói vậy thôi, cho vui thôi !!!
    Bác đừng có rụng rời tay chân nữa, nói chơi mà... !!!
    Đức và các anh chị em, hôm nay lấy sức lại rồi, và sẽ cùng Bác làm bắt đầu tháng tới này, không đợi tới Noel lâu quá.
    Bác yên tâm chưa ? đừng có rụng rời tay chân nữa !!!

    RépondreSupprimer
  2. Đức thì "tánh nào, tật đó", lúc nào cũng muốn làm cho người khác đứng tim chớ không để rụng rời tay chân...để dáng salonpas phải không? HiHiHi.
    Tội nghiệp Bác Đoàn quá, chúc Bác nhiều can đãm.

    RépondreSupprimer