lundi 9 septembre 2013

Biết Chuyển Nghiệp

Nhà nào cũng có một quyển sách Kinh khó tụng... xin mời vào đọc và xem video...



Một bài giãng của Thầy Thích Pháp Hòa tại Vancouver, Canada, do chị Diệu Tâm từ Úc Châu giới thiệu, xin mời quý vị đọc :

Có thể nào vài lời thuyết pháp sẽ có thể thay đổi hoàn toàn cách nhìn của chúng ta về cuộc sống ? Chắc chắn là có... sau khi quý vị xem hết vidéo của bài thuyết pháp này...

Trong tất cả chúng ta ở đây , không ai dám tự xưng mình là người không có khổ… khổ cái này, khổ cái khác, mổi người khổ một kiểu. Sách xưa của Tàu có câu : « nhà nào cũng có một quyển Kinh khó tụng »
Nhà nào cũng có những khó khăn… nhà nào cũng có một cái « thùng rác »…vì nhà nào cũng có rác, dù là nhà của tỷ phú, của triệu phú hay của một người đói rách… thì rác nào cũng tùy vào sự khéo đổ, khéo đậy, khéo cột …
Cho nên khi thương yêu nhau trong gia đình, xin đừng có thương chỉ cái hoa thôi, mà không thương cái rác, vì rác hóa ra phân bón để nuôi cho cái hoa …và nếu không có rác làm sao có hoa ?
Người trước khổ, sau vui, đó là người biết chuyễn nghiệp theo lời Phật dạy.
Người đó biết và thấy cái nghiệp khổ đó của mình và không có để cho nó tiếp tục làm cho Tâm của mình khổ nữa.
Ngày xưa mình khổ Thân và khổ cả Tâm, thì bây giờ, nếu có khổ vì Thân, mình cũng không có khổ vì Tâm, nếu mình biết chuyễn nghiệp.

Nhiều khi chúng ta chỉ khổ vì MỘT người, vì MỘT chuyện gây ra mà chúng ta đã quên đi sống vui với hàng TRĂM người quan tâm đến mình hay cần sự giúp đở của mình. Mình lại không sống vui vì một trăm người kia hay một trăm chuyện tốt cần phải làm, mà mình chỉ sống khổ vì một người nọ hay một chuyện buồn phiền cá nhân.
Cái KHỔ nó đã có mặt thì làm sao biết cách để chuyển nó ? cho tâm thần mình yên vui, an lạc ?
Xin mời nghe và xem trọn bài này ( nguyên bài hơn hai tiếng đồng hồ )
Đức chắc chắn là khi nghe xong, cách nhìn của quý vị sẽ thay đổi thật nhiều.
Cám ơn chị Diệu Tâm đã giới thiệu bài này.

---------------------

Riêng cá nhân mình, nghe xong bài thuyết pháp này, Đức thấy trong lòng rất vui vì nhận ra chìa khóa đã thật lâu nay mình đã cầm trong bàn tay … mà hình như mình không biết nó là một trong những chìa khóa quan trọng nhất của đời mình.
Trong lúc đọc, tự nhiên Đức nghĩ đến một câu chuyện ngắn tưởng tượng ra, không biết có thiệt hay không, xin kể cho quý vị nghe :
Trên một bãi biển thần tiên thật đẹp, một nơi khó kiếm trên thế gian, có hai người từ từ đi ra biển. Lúc đầu, họ không để ý và không hề thấy nhau…

Rồi tình cờ họ gặp nhau trước bờ biển, họ nhìn nhau và cùng một lúc họ khẻ cuối đầu chào nhau vì phép lịch sự… xong rồi họ quay gót đi mổi người một hướng và tiếp tục con đường của họ.

Một người, trên môi một nụ cười sung sướng vì biển xanh thật đẹp, nắng mặt trời thật ấm áp, đang tắm trong hạnh phúc của một lòng biển ấm
Người kia đi mãi vào vùng biển thật sâu, nơi tối đen và lạnh lẽo nhất. Hình như người này chỉ thấy tất cả những bóng tối của biển tựa như cuộc đời tối đen đau khổ của mình và cứ đi thật sâu vào lòng biển đen và mãi mãi không trở về …

Vì sao đèn nhà tôi không sáng ?
Hay chỉ vì tim tôi đã quá mù lòa ?

Nghĩ đến câu chuyện này, Đức viết ra bốn câu thơ này, hôm nay xin gởi tặng quý vị :


Biển trời rộng mênh mông,
Nước mắt hay nụ cười ?
Xác người hai lối đi,
Tâm người nghìn lối thoát.


A Di Đà Phật

Đức
Thành phố Bordeaux – 9 tháng 9 năm 2013



Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire