mercredi 12 mars 2014

Dấu Nặng Của Cuộc Sống - ( phần 2 bài Con Đã Biết Bay )

Những viên đá là dấu nặng của cuộc sống, cuối cùng cũng được để lại nơi này, với những sự luyến tiếc, ăn năn muộn màng hay ngược lại với những sự an lạc, vui sướng... xin mời vào đọc phần 2 của bài " Con đã biết bay..."


Dấu Nặng của Cuộc Sống


Đến bây giờ, tôi đã hiểu... khi trên môi còn niệm sáu chữ Nam Mô A Di Đà Phật
Lời niệm làm thân tôi bay bổng trên không gian và tôi mới đến một nơi mà tôi chưa từng thấy bao giờ. (xem lại bài "Con đã biết bay")

Trên là trời rộng mênh mông, dưới là hố sâu thăm thẳm, nhưng không có gì đáng sợ, ngược lại tôi đang nhẹ nhàng bay,
thật là một cảm giác rất an lạc, vừa yên, vừa vui... chỉ một ý nghĩ trong đầu mình thôi là mình đã bay rất nhanh về phía lòng đất.
Rồi một tư tưởng khác, một câu niệm Phật , mình lại bay bổng lên
Cái cảm giác đó rất thú vị, và tôi hiểu vì sao chỉ có chính mình, mình đã tự tạo ra những chuyện vui buồn trong cuộc sống vì mình không tìm ra được con đường chánh đi về hạnh phúc.

Không cần phải bay lên cao tít trên trời xanh mà cũng không cần phải sa vào vực thẳm thật sâu, chúng ta chỉ cần đi theo, bay theo, tu theo một con đường trung đạo.

Gió là những chánh pháp sẽ nâng đở tôi.
Trên cũng là Không, dưới cũng là Không, mình chỉ là một chiếc lá khô thật nhỏ, mà một khi mình không còn hành trang nặng nề lôi kéo thì mình sẽ tìm được thật nhiều cơn gió lành đưa mình đến nơi mình đang tìm đến... như đi xuyên qua nhiều kiếp sống trong vòng Luân Hồi, cứ lập đi, lập lại những đời sống thật phiền muộn, tất cả những gì chính ta tạo ra, thì ta có thể tiêu diệt, trên là hư không, dưới là hư không, chỉ có mình ta mới tìm được chân lý giải thoát những nguyên nhân của khổ ải.


Một đoàn chim bay trên trới, trước mắt tôi...
Cả trăm, cả ngàn con đang nối đuôi nhau bay nhẹ nhàng...
Tôi tự nghĩ, loài chim cùng nhau bay về một hướng, thì đó chắc chắn là là một nơi có những cơn gió lành mà tôi muốn đi tìm.
Mới có ý đó trong đầu, thì bây giờ tôi giật mình khi thấy mình đang bay cùng muôn ngàn loài chim về hướng mây xanh gió lành...
Bay xa thật xa, đi theo một làng gió mát rượi, thật ấm áp, phong cảnh đẹp tuyệt vời, và tâm hồn tôi chưa bao giờ an lạc như lúc này....

*.*.*.*.*


Tiền bối... tiền bối !
Tôi nhỏ nhẹ kêu lên hai tiếng , mà cũng không biết tại sao mình kêu lên những tiếng này.

Đây là một cái đồi nhỏ, bên trái là một rừng cây thưa, trước mặt là một lối đi có hai thân cây thật to, hai cây cổ thụ này có những cành lá thật to và dài, những cành này quấn quýt với nhau tạo ra một khoảng trống tựa như một cái cửa thật cao nhưng rất hẹp.

Trên thân cây phía tay trái có khắc chữ "Tiểu" và trên cây phía tay phải, có khắc chữ "Môn".


Lạ hơn hết là có một vị tiền bối, da trắng, má hồng, không thể nào đoán tuổi tác là bao nhiêu, mặc áo màu nâu, trên tay có xâu chuỗi màu xanh và trong xâu chuỗi này có một hạt chuỗi màu cam pha màu xanh.
Người tiền bối này đang ngồi trước hai cây cổ thụ này, chung quanh ông không biết muôn vạn viên đá nhỏ, chồng chất cao như một cái núi nhỏ.
Nhiều viên đá tròn thật đẹp, bóng loáng, nhiều viên chiếu ánh sáng muôn màu, còn nhiều viên khác thì bể, nứt, đen sì, sần sùi coi thấy rất đáng sợ.
Tôi trố mắt nhìn mà không biết những viên đá lạ này là gì, mà sao nơi đây lại có nhiều như thế này ?

Tôi cất tiếng hỏi vì lòng quá tò mò muốn biết ...
"Xin lỗi Ngài, đây là đâu ? và mấy viên đá này là gì vậy ?

Vị tiền bối cười tủm tìm và nói:
"Con hãy nhìn sau lưng con xem"


Tôi quay đầu lại, và ... giật mình la lớn lên một tiếng !!!
Không biết bao nhiêu người sau lưng tôi mà vì không ngó lại cho nên tôi không hề thấy.

Họ đi lặng lẽ, từng người một, lần lượt leo đồi rồi đi đến nơi này.
Nếu nhìn xa dưới chân đồi, và nhìn xa nữa thì, ôi thôi, không biết bao nhiêu ngàn người, sắp hàng từng người một lặng lẽ lên đồi đi đến vùng hai cây cổ thụ và vị tiền bối đang ngồi.


Lạ thật, đây là đâu ?

Tôi vừa đi vừa nhìn đoàn người lần lượt đến nơi vị tiền bối này, tôi quan sát nhìn thấy khuôn mặt của nhiều người, vui mừng có, lo lắng có, buồn bã có, giận dữ cũng có...
Nhiều người kéo theo hành lý rất nặng nề, còn nhiều người đi tay không, chân không, nhẹ nhàng như cơn gió thoảng
Trên hai tay mỗi người đều có bưng theo một viên đá,
có viên thật tròn, đẹp, chiếu ánh sáng muôn màu,
nhưng cũng có viên bể nát, sứt mẻ thật nhiều, màu sắc đen tối như mực..


Tôi chợt nghe tiếng ai khóc thảm thương, và tiếng rên rĩ buồn chán thật tội nghiệp : 

một người ngồi dưới đất kéo theo không biết bao nhiêu hành lý,
đó là cả một lâu đài nhỏ thật đẹp và vô số ngọc ngà, châu báu.
Người này khóc lóc xem rất đau khổ.

Tôi hỏi :
"Ông ơi, việc gì khiến ông buồn và khóc như thế ?"

Người đó nhìn tôi và đáp:
" Tôi vốn là một ông vua của một nước thật lớn, giang sơn tôi thật là vĩ đại và
suốt cả đời tôi không ai mà không sợ tôi,
tôi muốn gì thì được nấy tức thời,
tôi đi trên đường có ngàn quân binh theo hộ tống,
có ai dám đứng trước mặt tôi thì tôi ra lệnh chém,
tôi đã lấy không biết bao nhiêu tiền tài, vàng bạc, châu báu, của cải,
tôi đã giết vô số người chung quanh tôi để không còn một người nào nói trái ý tôi nữa,
tôi còn mạnh hơn cả trời đất,
tôi thắng hết muôn loài người trên thế gian, nhưng mà ... tôi hiểu rất muộn là cuối cùng tôi không thắng được chính TÔI, đến bây giờ tôi đem theo biết bao nhiêu hành trang này,
biết bao nhiêu ngọc ngà, châu báu vô dụng làm cho tôi không thể nào đi qua khung cửa chót giửa hai cây cổ thụ này ...
vì lối qua quá hẹp, tôi không thể nào qua nổi ...
Tôi van xin từng người, tặng cho họ tất cả ngọc ngà châu báu này để đổi lại một chiến thắng của chính tôi
...mà không ai thèm cả , tiền bạc, vàng ngọc, chẳng ai thèm cả ....
Thắng bao nhiêu cuộc chiến cũng vô ích khi ta không chiến thắng được chính mình, chiến thắng được lòng tham muốn,
sống để lấy, lấy và cứ phải lấy cho thật nhiều trong trọn cuộc đời của tôi."

Ông ấy khóc lóc xem rất thảm thương.

Vị tiền bối bước đến gần bên ông vua này, ông vua đau khổ đưa lên viên đá của ông cho vị tiền bối, viên đá có hình một giang sơn to lớn thật vĩ đại,
nhưng đến tay vị tiền bối thì trở thành cát bụi bay xuống đất.
Viên đá đã bể nát, và biến thành màu đen, máu tội lỗi rĩ ra chảy xuống đất không dứt...

Tôi thắc mắc hỏi vị Tiền Bối:
"Con không biết viên đá này có nghĩa gì ?"

Tiền bối đáp :
" Đó là những DẤU NẶNG của từng cuộc sống... đó là những kết quả những gì ta đã làm được trong cuộc sống...
khi ta nhận rất nhiều mà không tặng ai gì cả
hay ngược lại ta đã sống vì những người khác, tặng tất cả những gì chúng ta có, mà không ước mong nhận lại chút gì đền đáp,
và đến nỗi có thể hy sinh tặng luôn cuộc sống của chúng ta cho người khác...
Những viên đá này là những dấu nặng của cuộc sống, cuối cùng cũng được để lại nơi này,
với những sự luyến tiếc, ăn năn muộn màng hay ngược lại với những sự an lạc, vui sướng."

Tôi gặt đầu nói tiếp:
"Thế là con đã hiểu thêm, vì sao là dấu nặng của cuộc sống... Muôn vạn người dừng lại nơi đây, chúng ta đến từ hư không và sẽ trở về hư không. Cái quan trọng là những dấu vết chúng ta sẽ để lại trong suốt cuộc hành trình này, và sau  khi trở về cát bụi...

Một số người đã sống trong sự hy sinh, TẶNG tất cả cho chúng sanh, dấu nặng mà họ bỏ lại nơi đây đẹp như hòn đá lóng lánh tuyệt vời,
chữ TẶNG mà họ đã làm suốt cuộc đời, bây giờ bỏ lại dấu nặng, thì còn lại chử TĂNG quý báu đáng kính ...

Còn một số người khác chỉ biết NHẬN lấy trong suốt cuộc sống mà thôi, không sao là đủ, đến cuối đời còn luyến tiếc mang theo vì sợ mất của,
họ làm gì được cho những người chung quanh họ ? chỉ là mang môt cái nợ lớn mà thôi để phải trở lại trả hết kiếp này qua kiếp khác trong một vòng luân hồi.
Chữ NHẬN bỏ lại dấu nặng nơi đây thì sẽ trở thành chữ NHÂN, nhắc nhở họ muôn đời trở lại kiếp con người với bao thử thách, cám dỗ,
...làm lại một cuộc đời để trả mãi cái nợ đời mà họ đã từng vay..."

Nghe đến đây thì người tiền bối cười và nói:
"Đúng như thế !"


Dấu nặng của cuộc sống... DẤU NẶNG CỦA CUỘC SỐNG ...

Nếu nhiều người có thể xem qua những viên đá của chính họ trước khi dứt cuộc sống thì tốt quá ... họ có thể sẽ giác ngộ, có thể sẽ có một nếp sống khác hơn, họ có thể sẽ chuyển tâm, như vậy họ cũng có thể chuyển nghiệp được mà !

Nhưng thế gian quá rộng lớn, mênh mông biết làm sao bây giờ ?

Tôi cuối xuống xem thật kỹ những viên đá dấu nặng của cuộc sống rãi đầy dưới chân tôi, trước khung cửa của hai cây cổ thụ...

vị tiền bối chậm rãi nói :
" Ta tặng cho con viên đá này !"

Tôi đưa tay đón nhận một viên đá, nhìn vào bóng loáng như mình đang soi gương, bên góc trái, đá bị mẻ hết một phần

"Ngày nào đá này không còn sứt mẻ nữa, thì con sẽ gặp lại ta"

"Nhưng mà , tiền bối ơi,
xin cho con biết ngài... ngài là AI ?
rồi biết đến lúc nào ? và làm sao con biết gặp lại ngài nơi nào ?
tiền bối ơi, tiền ... bố.i.....



Tôi giật mình như đang tỉnh giấc sau một cơn mộng dài, một giấc mơ ?

Chung quanh tôi , đồng ruộng lúa rộng lớn mênh mông, cò bay thẳng cánh, xa xa có tiếng chuông chùa vang vọng...

Đâu rồi ? hai cây cổ thụ ở đâu rồi, và cả núi đá ...dấu nặng của cuộc sống đâu rồi ???
Tiền bối ơi, tiền bối, ngài đi đâu rồi, xin cho con đi theo ngài , con không còn luyến tiếc gì nữa...
Chung quanh tôi cảnh vật đã thay đổi hoàn toàn, tôi thật tình không hiểu gì nữa cả ...

"Anh bị lạc đường hay sao ? có cần tôi giúp không ?"

Tôi giật mình, ai kêu tôi vậy , ai đang hỏi tôi vậy ?
vì chung quanh tôi không có ai cả !!!

"Tôi ở đây nè, trên cành cây sau lưng anh đây, nhìn lên đi"

Tôi quay lại, nhìn lên cành cây, bây giờ mới thấy một chú chim đang nói chuyện với tôi.

"Ô, chú chim ơi, giúp tôi với... chú có thấy một vị tiền bối, rồi một cái khung cửa cao và hẹp với hai cây cổ thụ, dưới đất có thật nhiều viên đá ... và một đoàn người sắp hàng đi đến ...
tôi mới thấy đây sao mà không còn nữa , tôi không hiểu gì hết ?
Chú có thấy vị tiền bối đó đi về hướng nào không ?"
 

Chú chim lắc đầu vui vẻ đáp :
" Chắc anh mơ rồi... tôi ở đây lâu rồi, làm gì có tiền bối gì đó hay là cổ thụ, viên đá gì như anh nói đâu.. không có"


Tôi lắc đầu :
"Có khi nào chỉ là một giấc mơ mà thôi ???  trời ơi, tôi lại nằm mơ nữa hay sao ?"

Tôi ngồi mạnh xuống đất , thất vọng vô cùng
"Thế là không khi nào tôi tìm lại được thế giới đẹp đó nữa, và sẽ không gặp vị tiền bối đó nữa hay sao ?"

Đang buồn, nhắm mắt, thì tôi chợt cảm nhận thấy trong tay mình đang cầm một vật gì...

Nhìn lại ...
đó là một viên đá bóng loáng khi nhìn vào như mình đang soi gương,
bên góc trái , đá bị mẻ hết một phần...

Trên môi tôi bây giờ có một nụ cười vui sướng tột đỉnh.

Gió đã bắt đầu thổi mạnh hơn, gió đến từ bốn phía,
gió như những bài pháp đưa tiếng chuông chùa đến ngày càng gần hơn.
Tiếng chuông giác ngộ, tiếng chuông chùa cảnh giác

Gió là những bài pháp sẽ giúp tôi tìm lại con đường chánh đạo

Trong tay tôi đang cầm một viên đá

Giấc mơ hay sự thật ?

Vạn vật đều là “sắc tức thị không…”
Bây giờ tôi đã hiểu ....

Rất là lạ, vì trên viên đá này bây giờ đã có khắc thêm BỐN chữ : "Tam Sơn, Tứ Hải"

Tôi mĩm cười lớn tiếng hỏi :
"Chú chim ơi, chú giúp tôi một phen được không ?"

Chim trả lời :
"Anh muốn tìm đường đi đến Tứ Hải Tam Sơn phải không ?"

Tôi trố mắt rất ngạc nhiên :
"Tôi chưa nói vậy tại sao chú lại biết ?"

Chú chim bắt đầu tung cánh bay lên và nói
"Đi theo tôi, tôi sẽ dẫn đường cho anh"

Chân tôi rời mặt đất, tôi lại bay lên, tôi thật sự biết bay theo một chú chim nhỏ , trên trời cao, tôi tìm thấy lại một khung trời cảnh vật đẹp không tả nổi...

Tôi bay gần kế chú chim nhỏ, tôi nhìn chú, suy nghĩ rồi nói :
" Hình như chúng ta đã gặp nhau ở nơi nào rồi phải không ? Tôi thấy chú rất là quen thuộc..., hay là chú đã từng ở bên tôi hồi xưa
phải không ?!...nhưng tôi cũng không nhớ "


Bây giờ, hàng trăm chú chim đã lên đường cùng tôi bay trên khung trời đầm ấm hướng đi về một nơi mà tôi chưa hề đến bao giờ...

Tứ Hải, Tam Sơn...




Nam Mô A Di Đà Phật.



Đức
Phần 2 : Dấu Nặng Của Cuộc Sống
Viết khuya ngày 11 tháng 3 năm 2014
Thành Phố Bordeaux, Pháp Quốc.



(... còn tiếp ...)

2 commentaires:

  1. Kính chào anh Đức!

    Lại thêm một bài viết ẩn dụ tràn đầy đạo vị, em vô cùng hoan hỷ và biết ơn sự bộc bạch những liễu tri của anh như sự nhắc nhở cho chính mình. Nhìn suốt quá khứ của bản thân, sự đeo đuổi của những ham muốn về: Tình, tiền, danh, thực, thùy, mà theo quan niệm thông thường sẽ tạo ra hạnh phúc, đã làm tâm em ba chìm bảy nổi không ngừng nghỉ trong những cảm xúc : thương, giận, vui, buồn, sung sướng, lo âu, an ổn, bất an.........Bởi vậy, em càng thấm thía lời dạy của chính đức phật để lại trong kinh pháp cú:

    Dẫu mưa bằng tiền vàng
    Các dục khó thỏa mãn
    Dục đắng nhiều ngọt ít
    Biết vậy là giác ngộ

    Những loại tình cảm như trên là những thứ động loạn của tâm, căn nguyên của đau khổ và phiền lụy trong cuộc sống này. Những cặp phạm trù đối lập này giống như hai mặt của một đồng tiền. Nếu mình chấp nhận điều này thì buộc phải nhận lãnh điều kia. THỌ THỊ KHỔ . Chính vì lẽ đó theo em:

    Cái vui trong thế vui rồi khổ
    Cái khổ tu hành vậy mà vui
    Ta biết có vui là có khổ
    Chi bằng đừng khổ cũng đừng vui

    Khuynh hướng của chúng ta ở cõi ta bà ha này, hình như, cứ luôn tìm kiếm và lẩn quẩn trong những biến động thuận của tâm, mặc định là hạnh phúc, thông qua ngũ dục chăng?

    Xin phép anh Đức gởi những lời tham luận còn thô thiển lên trang này. Hơn kẻ cùng tử, lol , em mới vừa khám phá rằng mình có viên đá, trong chéo áo, nhưng nó nhìn rất đáng sợ và cần được mài dũa rất lâu.
    Mặc dù dư thừa, nhưng em cũng cứ kính chúc anh thường tinh tấn trau dồi công đức thật nhiều để bổ sung điểm khuyết viên ngọc quý của anh.

    Nhìn kỹ lại mới thấy đời là giả
    Ôi! Bạc vàng, danh vọng mộng ai ơi
    Quyết đánh tan lầm tưởng về cuộc đời
    Tầm chân lý đắp bồi nền đạo hạnh
    Thân tứ đại,ngũ uẩn đầy tham vọng
    Rốt cuộc rồi mồ lạnh nắm xương khô
    Muốn vùi ta mãi luân hồi sanh tử
    Tâm bất động đâu cần lưu luyến chi

    RépondreSupprimer
    Réponses
    1. Chào anh Huân

      Cám ơn anh nhiều,


      Khi ta sống trong bóng tối,
      một ánh sáng lóe lên sẽ làm cho ta bị chói mắt và đau mắt
      hai ánh sáng lóe lên sẽ làm cho ta khởi ý so sánh

      ba ánh sáng lóe lên sẽ làm cho ta khởi tạo sự chia rẽ

      thường thường là như thế ...

      Nhưng khi ta đã tìm được mặt tời và sống trong ánh sáng muôn màu, thì chúng ta không còn
      thấy cái hơn hay cái thua nữa ... một, hai, ba, cả trăm cái ánh sáng viên đá này hay viên đá kia

      cũng đều đẹp cả, vì có sự hòa hợp, giúp sức, làm cho muôn màu sắc đẹp thêm.

      Đó là ta biết chia sẻ trong ánh sáng
      chứ không chia rẽ trong bóng tối !


      Nhũng người chưa từng lầm lỗi thật là những người chúng ta cần phải tôn kính.
      Nhưng có một hạng người còn đáng được tàn thán và tôn kính hơn nữa là những người
      đã gieo hay phạm tội lỗi nhưng lại biết ăn năn và sửa đổi và nguyện không còn tái phạm lỗi lầm.

      Xin chúc mừng anh đã tìm thấy viên đá trong chéo áo !

      Thật ra viên đá của anh rất đẹp vì nó là cái gương soi cái tâm của anh
      Sau đó còn mừng gắp hai lần cho anh và bái phục

      khi nghe anh nói viên đá của anh nhìn thấy đáng sợ
      và sẽ được mài dũa rất lâu...

      Đức không có viên ngọc nào hết !

      nhưng Đức lại có một viên đá đen bóng loáng,
      rất quý vì đó là một quà tặng vô giá, nó chính
      là cái gương và ánh sáng để soi đường cho Đức đi... thế cái GPS !

      ;-)

      Xin cám ơn anh thật nhiều và mời anh đọc tiếp phần 3

      Đức

      Supprimer